Chương 359: Em rất thích anh, Lãnh Mạch
“Ai, ra đây!” Tôi lại hét to một tiếng lần nữa, cố ý to tiếng để gọi Tống Tử Thanh và Si Mị đến.
Biết rõ.trong phòng có người đến, lại không bắt giữ được bóng dáng của người đó, có thể thấy được người này…mạnh đến như thế nào!
“Vật nhỏ, lời nói của anh, em càng lúc càng coi như là gió thổi bên tai” Trong bóng đêm, giọng nói của người đó chậm rãi bay tới, ở ngay bên tai tôi. % Tôi đột nhiên quay đấu, Có ai đã từng trải qua cẩm giác như vậy chưa? Người mà mình ngày đêm nhớ mong, nhớ đến điên dại, đứng ở ngay trướé mặt tôi, dáng người cao thẳng tựa ngọc, chỉ cầñ duỗi tay ra là có thể chạm đến anh ấy. : Cả người tôi đơ ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh, thậm chí quên cả hô hấp.
“Lãnh… Mạch?” Một hồi lâu, tôi mới hơi hé miệng ra, gọi anh ấy mà giọng nói vẫn còn run rẩy: “Lãnh Mạch…”
Lãnh Mạch, Lãnh Mạch, Lãnh Mạch…
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ lọt một chút vào trong nhà, rơi vào trền người anh, chiếu sáng anh. ‹ Anh có hơi gầy, trông cũng không phải là rất khoẻ. Trước kiã’†ôi luôn nói anh-hay mặc áo sơ mi màu đen bên figoài giống với Dạ Minh. Từ đó cho tới bây giờ, giờ này khắc này, anh đã đổi thành áo sơ mi màu trẳng, kết hợp với mái tóc đen ngắn hơi bóng sáng, làm sao mà một từ anh tuấn như thần có thể:miêu tả được.
“Lãnh Mạch! Thật đúngà anh!” Tôi lại không kiêm chế được, lao tới;hào vào trong lồng ngực anh, chết cũng muốn-ôm chặt anh, ôm ghì lấy không nỡ buông tay. ˆ Nhưng anh, chỉ vẫn đứng ở tại chỗ, vẫn chưa ôm lại tôi: “Có phải tôi đã nói là em hãy ở nhà không phải sao.”
Giọng nói của anh, không biết vì sao mà lạnh băng.
“Nhưng saø em lại có thể trơ mắt nhìn anh xảy ra chuyện được chứ!” Tôi ngẩng đầu lên, khóe mắt ngấn nước mắt nhìn anh.
Anh hơi cau mày lại: “Em cho rằng tôi sẽ xảy ra chuyện?”
Tôi bất chợt bị nghẹn họng: “Nhưng mà ngày đó, anh-hói anh bị Minh Vương nhốt ở Minh Uyên Thấm Xứ, còn có cả Hàn Vũ, tánh mạng bị đe doạ: Huống chỉ giữa trưa mười hai giờ ngày mai, anh sẽ bị Minh Vươrig phán quyết, Hàn Vũ cũng sẽ bị xử,quyết, còn có Oẩu Đản với Thúy Hoa, làm sao mem lại có thể không đến được!”
“Em tới có thể giúp được gì?” Lãnh Mạch hỏi lại tôi: “Đối nghịch với Mĩnh Vương? Em có thể đánh lại Minh Vương sao? Chỉ bằng Tống Tử Thanh với Si Mị mà em mang theo, em còn muốn lật trời của Minh Giới lên cơ à? Vật nhỏ, trước khi làm việc, em có bao giờ động não hay không? Chỉ dựa vào sự tin tưởng ngu xuẩn và bốc đồng, muốn chết, có rất nhiều cách để chết, làm gì mà phải tới Minh Giới chết”
Lãnh Mạch đây là bị làm sao vậy?
Đột nhiên hung dữ lạnh băng như vậy, bởi vì lo cho anh, tôi chưa từng nghỉ ngơi quá nửa giây, tất cả những tín niệm chống đỡ tinh thần của tôi đều đến từ chính anh;-anh lại nói tôi ngu xuẩn…
Phải, có lẽ là tôi ngu xuẩn, nhưng mà anh làm sao mà lại không biết được quyết tâm nguyện ý chịu vì anh mà chết của tôi chứt “Lãnh Mạch, chẳng lẽ anh chưa từng nhớ em sao?” Tôi bình tĩnh nhìn chăm: chú vào đôi mắt của anh.
Anh cũng đang rifin tôi, một lát, anh dời đi †ầm mắt: “Thu dọn hành lý, rời đi ngay lúc này”
“Em đang hỏi anh, anf có nhớ tới em hay không?” Tôi lại cố chấp khống chịu rời cái đề tài này ra. _ Anh híp mắt, sau đó đẩy tôi ra.
Lãnh Mạch, anh ấy, đẩy, tôi, ra…
“Tôi không muốn lại lặp lại lần thứ hai, thu dọn đồ đạc, rời đi ngay lập tức!”
Tôi cắn răng, hai mắt nhoà lệ: “Vì sao mà anh muốn đuổi em rời đi? Em tới nơi này vốn dĩ cũng chỉ là muốn được gặp và nhìn anh một cái, nhìn xem anh có rnạnh khỏe hay không. Nếu ngày mai Minh Vương không phán quyết anh, em đương nhiên sẽ không làm loạn Minh Giới, cũng sẽ không cho làm anh phải bận lòng, em sẽ rời đi.”
Lãnh Mạch nhíu mày.
Động tác này, từ trước đế! nay luôn biểu hiện rằng anh ấy đang dần mất kiên nhãn.
“Wì sao lại cố chấp như thế” Anh hỏi.
“Vì sao lại cố chấp như thế…” Tôi lặp lại câu hỏi của anh một lần, rốïsau đó, cười lắc đầu: “Em cũng không biết chính mình vì sao lại cố chấp như thế. Nhưng nếu mà muốn trách thì có lẽ nên trách vận mệnh thôi. Nó khiến em trở thành người có khế ước với anh, khiến em gặp được anh, khiến em thích anh, thích đến không có cách nào kiềm chế được. Lãnh Mạch, em thích anh, siêu siêu siêu cấp thích afth.”
Tôi đã tưởng tượng về rất nhiều hình ảnh khi thổ lộ với anh, lãng mạn, đẹp mắt, hoặc cũng có thể là một ngày nào đó bình thường, tôi đứng ở trên lầu, anh đứng ở dưới lầu.
Lại chưa từng nghĩ tới, sẽ ở dưới một hoàn cảnh như vậy, buột miệng thốt ra cảm tình của tôi với anh.
Thích anh lâu như vậy, từng có sự thân mật nhất về thể xác với anh. Nhưng lúc này lại là lần đầu tiên tốï:thổ lộ.
Lãnh Mạch,yên lặng, trong ánh mắt thâm thuý đong đưa gợn sóng. Sóng gợn chìm nổi không thấy đáy, sóng gợn khiến người ta không tài nào nắm bắt được.
Tim tôi thình thịcfithình thịch, cũng không dám thở thật to, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Lãnh Mạch chắn chắn cũng thích tôi, tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm.
Nhưng mà nói như thế nào đấy cũng là lần đầu tiên tôi thổ lộ với anh, đây là lấn. đầu tiên, nói không khẩn trương thì đó là nói dối.
Đó là sự yên lặng rất lâu rất lâu.
Lãnh Mạch không nói lời nào, tôi cũng không dám hé răng, cũng không biết kế tiếp nên nói gì nữa.
“Vật nhỏ.” Anh rốt cuộc mở miệng.
Tôi cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt sáng như cún con nhìn anh.
“Nghe lời, về nhà đi” Anh nói.
Anh khổng nói về lời thổ lộ của tôi, không khỏi khiến tối có chút thất vọng, nhưng sự bất an lại chiếm nhiều hơn: “Vì sao mà anh cứ mãi bắt em phải trở vệ vậy? Chẳng lẽ anh đã làm gì đó với Minh Vương”
Khoan đất Câu nói kế tiếp tôi nuốt vào vào toàn bộ. Bởi vì, tôi bỗng nhiên nhớ tới một việ!
c Lãnh Mạch đi vào nhà laø dưới đất còn bị Minh Vương theo dõi, huống chỉ là bây giờ?
Có lẽ giờ phút này, Minh Vương đã để một chiếc máy nghe trộm trên người Lãnh Mạch.
Cho nên Lãnh Mạch mới không nói lðt dư thừa nào, nói ra tâm sự dư thừa nào với tôi!
Đúng vậy! Chắc chắn là như vậy! Chắc chắn là vì lý do đót Vì an nguy của tôi, rồi lại e ngại với máy nghe trộm của Minh Vương, cho nên Lãnh Mạch vấn luôn nói đi nói lại bắt tôi phải vê nhà. Nếu anh nói lời nói dư thừa nào, dựa theo tính cách của người phụ nữ Minh Vương, chắn chắn lại nổi giận bực tức trong cơn gen. Nói không chừng bây giờ Minh Vương đang ở một nơi nào đó, chỉ chờ lúc Lãnh Mạch mềm lòng, sau đó giết Lãnh Mạch, giết tôi! << Minh Vương chắn chắn có thể làm ra loại việc như vậy! ì “Lãnh Mạch, tôi hiểu rồi” Tôi chớp chớp mắt với anh, anh không hề nhìn tôi, dời mắt đi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi càng thếm chắn chắn với suy đoán của mình, Minh Vương: ở ngay bên ngoài, trên người Lãnh Mạch chắc chăn có máy nghe trộm! ` Một khi đã như vậy… Tôi đương;nhiên phải cùng Lãnh Mạch diễn một hồi trò hay.cho Minh ‘Vương xeml “Vậy em đành phải về nhà thôi” Tôi nói với anh, cố ý dùng giọng điệu mất mát: “Đi ngay lập tức, không quấy rây anh nữa”
Lãnh Mạch.không hề nhìn tôi lân nữa. Anh thông minh như vậy, tôi biết, chắc chắn anh sẽ có thể hiểu ý của tôi.
“Vậy thì tốt” Anh tùy tiện trả lời, thật đúng là nửa câu cũng không dám sơ sẩy, thật đúng là sợ Minh Vương nắm thóp điểm yếu giữa hai chúng tôi.
“Anh chắc chắn phải bình yên đấy” Vì để trò diễn cho Minh Vương xem đầy đủ thêm, tôi lại bỏ thêm một câu/chỉ kém điều than thở khóc lóc thôi. S, Anh không trả lời ữa, gập người phóng như một ngọn gió, chỉ để lại một cái bóng cho tôi, sau đó biến mất. : Đèn trên trần nhà sáng lến một lần nữa, sự lạnh lẽo mà Lãnh Mạch mang đến cũng dần dần tan đi. : Tôi chạy đến bên cửa sổ nhìn rá:bên ngoài, muốn nhìn lại anh một lần nữa. Trong đoàn người hỗn loạn dưới lầu đã không có hình bóng của anh.
Tôi đóng cửa sổ lại, quay về trên giường.
Minh Vương quả nhiên bày trò giam giữ mọi mặt với Lãnh Mạch, cái bà già quái quỷ đáng chết kial Nhưng mà còn may, Lãnh Mạch nhìn qua không bị thương chút nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!