Chương 456: Thân phận bí ẩn
Tình hình lúc này vô cùng tồi tệ…
“Tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, Lưu Nguyệt, cô mau nói cho tôi biết đi” Tôi năm chặt tay Lưu Nguyệt.
“Cô đi theo tôi” Lưu Nguyệt nói xong thì dẫn tôi đi vào trong phòng, Lãnh Mạch cũng đi theo Trong căn phòng u ám có một cái giường, một ông lão đang năm trên đó, ông ấy nhìn thấy tôi thì gắng gượng nhổm người dậy một chút: “Cô bé, cuối cùng cháu cũng đến rồi”
“Ông Tống Lăng Phong!” Lân trước gặp nhau, ông Tống Lăng Phong vân khỏe mạnh, tiên phong đạo cốt, so với ông lão ốm yếu bệnh tật nghiêm trọng, sắc mặt xanh xao, hốc mắt đen sì nằm trên giường như hai người hoàn toàn khác nhau, tôi không dám tưởng tượng rốt cuộc ông Tống đã gặp phải chuyện gì mà khiến ông ấy thành ra thế này!
“Ông Tống Lăng Phong, xảy ra chuyện gì thế này..” Tôi chạy đến cạnh giường, năm lấy tay Tống Lăng Phong, tay ông ấy gầy giơ xương.
Tống Lăng Phong võ lòng bàn tay tôi, ho khan hai tiếng rồi nói: “Ông biết ngay là các cháu sẽ tới đây mà, trong người cháu đang chảy dòng máu của nhà họ Tống, nhất định cháu có thể cảm nhận được mối nguy hiểm và tai họa của nhà họ Tống, hơn nữa, tính cách cháu vốn có tình có nghĩa, quả không phụ mong đợi của mọi người, cháu đã đến rồi, Tiểu Đồng”
“Dòng máu? Tiểu Đồng?” Trước kia, ông Tống Lăng Phong chưa từng gọi cô là Tiểu Đồng.
“Chuyện mà ông sắp nói với cháu liên quan đến rất nhiều điều bí ẩn, hy vọng cháu sẽ không ngạc nhiên, hoảng sợ, duy trì trạng thái bình tính nhé” Tống Lăng Phong nói với tôi xong thì nhìn sang phía Lãnh Mạch: “Nếu Lãnh Mạch cũng tới rồi thì ông sẽ nói với hai cháu một thể luôn.”
Tôi đã mơ hồ đoán ra ông ấy muốn nói gì những tâm trạng vẫn rất căng thẳng.
Tống Lăng Phong nhìn tôi, sau đó chậm rãi nói: “Tiểu Đồng, cháu là người của nhà họ Tống, là con gái ruột thịt của con trai ông, cháu chính là cháu nội của ông, là em gái ruột của Tống Tử Thanh”
Quả nhiên là vậy.
Tất cả mọi chuyện đều liên quan đến thân phận bí ẩn của tôi với nhà họ Tống, thực ra thì thông qua nền móng của nhiều chuyện như vậy, sự thật đã nổi lên mặt nước từ lâu rồi, chỉ đang đợi một người nói ra sự thật ấy mà thôi”
Một câu nói của Tống Lăng Phong đã làm sáng tỏ mọi suy đoán của chúng tôi, và cũng xác nhận suy đoán của chúng tôi là đúng.
Vì sao tôi lại thấy quen thuộc với tâm pháp nhà họ Tống như thế, vì sao tôi có thể sử dụng Kiếm trảm thi nhà họ Tống, vì sao tôi có thể cảm ứng được cơ quan bí mật mà nhà họ Tống ẩn giấu, vì sao máu tôi có thể mở được cơ quan mà chỉ có người nhà họ Tống mới mở được, tất cả câu hỏi vì sao ấy đều hướng về một sự thật duy nhất, không phải sao?
Bây giờ chỉ cần xác nhận về chuyện ở chùa Linh Ấn mà Tế Công nói nữa thôi.
Tôi cũng biết Tống Lăng Phong vẫn chưa nói hết.
Tống Lăng Phong nói tiếp: “Tiểu Thanh là người mạnh nhất trong nhà họ Tống chúng ta, bất kể là gân cốt, thiên phú, hay năng lực thông hiểu.
Thậm chí trong cơ thể thăng bé có ẩn giấu dòng khí thanh thuần, có thể độ hóa những thứ ô uế tà ma trên thế gian. Thăng bé là Âm Dương sư mạnh mẽ nhất của đời này nhà họ Tống, năm sinh nhật bảy tuổi của thằng bé, chính là mười chín năm trước, vốn đang giữa ngày hè nhưng lại đổ tuyết lớn. Một khi tuyết rơi tháng Sáu, hoặc là có hôn quỷ có oán hận sâu nặng đi hại người, hoặc chính là âm thai xuất hiện, mà ngày đó, mẹ Tống Tử Thanh mới mang thai được bảy tháng thì sinh non”
Mười chín năm trước, mưa tuyết tháng Sáu…
Giống y như những lời mà Tế Công nói ở chùa Linh Ấn.
“Mấy trưởng lão nhà họ Tống không ủng hộ sinh đứa bé gái này ra, nhưng cuối cùng chúng ta không đành lòng để bé gái đó chết trong bụng, khi đứa bé chào đời thì cơ thể nó được bao quanh bởi Âm sát khí nông đậm. Đời đời nhà họ Tống đều mang trách nhiệm trảm thi nên âm khí xung quanh nhà họ Tống rất nặng, không ít yêu ma quỷ quái hận nhà họ Tống thấu trời, nếu như cứ để đứa bé mới sinh đó ở lại nhà họ Tống thì đứa bé đó sẽ không thể sống tiếp được. Mà lúc đó, Minh giới cảm nhận được có âm thai xuất hiện ở nhà họ Tống nên phái người tới giết đứa bé đó, dù sao thì sau khi âm thai trưởng thành, rất có thể sẽ là mối nguy hại của toàn thế giới. Người nhà họ Tống bàn bạc xong xuôi, quyết định phong ấn Âm sát khí trong người đứa bé gái đó lại. Vì để đứa bé khỏe mạnh sống tiếp nên đưa đứa gái đó đến chùa Linh Ấn”
Đưa đến chùa Linh Ấn…
Tất cả mọi chuyện đều khớp rồi.
“Nhưng cuối cùng phong ấn trong cơ thể cháu vẫn mở rồi, Âm sát khí lưu chuyển, vì cháu mà dân người Minh Giới tới.”
“Vì sao Âm sát khí lại dẫn người của Minh Giới tới?” Tôi không hiểu.
Tống Lăng Phong cũng ngỡ ngàng: “Chẳng lẽ cháu không biết sao? Cái gọi là Âm sát khí chính là cháu trở thành một người giao ước vô cùng mạnh ở Minh Giới”
Hóa ra là như vậy!
Âm sát khí bằng với người giao ướ!
c “Chúng ta không muốn cháu trở thành vật hy sinh cho đám người Minh Giới nên mới phong ấn nó lại, đưa cháu đi, để cháu thoát khỏi người theo dõi của Minh Giới, nhưng mà sau đó vần không thể thoát khỏi số mệnh, không phải cháu bị vật gì đó vô cùng âm ma, hung ác quấn thân đấy chứ?”
Tống Lăng Phong hỏi tôi.
“Quấn thân? Vật âm ma, hung ác?” Tôi nhớ đến lệ quỷ Hiểu Mai, vĩnh viền tôi không thể quên được lân minh hôn đó, vĩnh viên không quên được lần đầu tiên nhìn thấy con quỷ kinh khủng như thế, lần đầu tiên bị quỷ quấn thân, những hình ảnh đó hiện ra rõ ràng ngay trước mắt, tôi bèn hỏi: “Lệ quỷ có tính không?”
“Chúng ta tính đi tính lại mà không tính đến việc cháu sẽ bị lệ quỷ quấn thân. Quả nhiên số mệnh là thứ mà con người không thể khống chế”
Số mệnh…
“Đúng rồi! Trên cổ cháu có dây chuyền ngọc bội” Tôi nắm chặt sợi dây chuyền: “Ông Tống Lăng Phong, cháu không giấu ông, cháu đã từng đến chùa Linh Ấn để tìm lại thân thế của mình, hòa thượng Tế Công ở chùa Linh Ấn nói lúc đó cháu đeo sợi dây chuyền này…”
“Cái này chắc là do Tiểu Thanh ham chơi nên đeo nó lên cho cháu.” Lúc Tống Lăng Phong nói câu này thì tôi thấy tay ông ấy run lên một cái, nhưng ngay sau đó động tác nhỏ này đã bị bỏ qua.
Tống Lăng Phong uống hai ngụm nước, nói: “Sau khi đưa cháu đến chùa Linh Ấn, mẹ cháu không yên tâm nên trốn ông tới chùa Linh Ấn thăm cháu rồi lấy sợi dây chuyên này về, chúng ta cứ tưởng răng không cẩn thận làm mất rồi nữa, ha ha ha”
Khóe mắt tôi giật lên một cái, sợi dây chuyền quan trọng như vậy mà nói vứt là vứt à…
“Còn một điều cháu chưa hiểu lắm” Tôi hỏi tiếp.
“Nói đi, Tiểu Đồng, cứ giải quyết thắc mắc của cháu trước rồi chúng ta lại nói vê chuyện của Tiểu Thanh” Tống Lăng Phong nói.
Tôi nghe thấy ông ấy nhắc đến chuyện Tiểu Thanh thì không quan tâm chuyện khác nữa, nhanh chóng hỏi: “Vì sao phải dùng máu của cháu và yêu quái với mở hộp huyết khế phong ấn ra được?”
“Hộp huyết khế phong ấn?” Tống Lăng Phong suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Ông không nhớ mình đã từng cho cháu một cái hộp gì cả”
Không phải nhà họ Tống cho tôi sao? Nhưng khi đó Tế Công nói ông ấy thấy cái hộp phong ấn dưới đáy tấm đệm mà.
“Ừm, đúng rồi” Bồng nhiên Tống Lăng Phong nghĩ tới điều gì đó: “Tiểu Thanh cũng không biết cháu là em gái mình, lúc trước mọi người đã nói với thăng bé rằng cháu bị sốt cao, không chữa được nên mất rồi, thăng bé còn lập một bia mộ cho cháu, đau lòng một thời gian rất lâu, bia mộ đó vân còn ở ngay bên ngoài nhà lớn đó.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!