Chương 504: Xui xẻo đến không thể xui xẻo hơn
Chúng tôi ngã ngồi trên mặt tuyết, đập vào mắt là một thế giới tràn ngập băng tuyết.
“Lạnh quái!” Gió lạnh gào thét, tuyết rơi dày đặc xen lần sương giá phả vào mặt, ở tầng địa ngục thứ mười chín vẫn còn nóng, nhưng không ngờ hang động lạnh lẽo lại là một ngọn núi tuyết lạnh như vậy, tôi lạnh đến ôm vai.
Lãnh Mạch cởi áo khoác cho tôi, anh vốn là người hay sử dụng băng, cái lạnh của núi tuyết đối với anh chỉ giống như mùa xuân.
Tống Thiên Ngân cũng run rẩy leo lên: “Tâng địa ngục thứ mười chín này quá quái dị, tại sao lại có một nơi như thế này!”
Ai mà biết đây.
Lãnh Mạch quan sát một hồi rồi chỉ vào một nơi nào đó: “Ở đằng kia có một khu rừng tuyết, chắc sẽ có dấu vết của cỏ hoàn hồn. Đi thôi.”
Tôi và Tống Thiên Ngân lần theo dấu tuyết đi phía sau Lãnh Mạch, cùng nhau đi về phía nơi đó.
Tuyết rất dày, tuyết dưới chân tôi che lấp cả đầu gối. Lại thêm sương giá phủ trên mặt, đi trên đường vô cùng khó khăn, hầu như không thể nhúc nhích. Tôi bị rớt lại phía sau, còn Lãnh Mạch và Tống Thiên Ngân đều đang đi về phía trước. Tôi vội vàng gọi họ: “Lãnh Mạch, Tống Thiên Ngân, đợi em với!”
Lãnh Mạch quay lại lôi tôi từ trong tuyết ra tựa như nhổ củ cải, kẹp ở dưới nách: “Ai bảo em lùn như thế, lớp tuyết còn cao hơn cả em nữa. Đồ ngốc.”
“Em lùn là lỗi của em hả?” Tôi giận dữ hét vào mặt anh trong gió tuyết vù vù.
“Em muốn nói là do di truyền sao? Em nhìn xem Tống Thiên Ngân, Tống Tử Thanh, cả Tống Mộc Âm nữa, có người nào lùn? Em chính là người thấp nhất nhà họ Tống. Thật không biết em có phải người nhà họ Tống hay không nữa.’ Lãnh Mạch thuận miệng chế nhạo tôi.
Nhưng tôi chợt giật mình.
Đúng vậy, chỉ dựa vào lời nói từ một phía của Tống Lăng Phong, tôi liền thật sự tin rằng mình là người nhà họ Tống ư? Lời nói của Tống Lăng Phong có thể tin được không? Làm sao tôi có thể chắc chắn rằng Tống Lăng Phong sẽ không nói dối tôi?
“Nói em ngốc em còn cãi anh.” Lãnh Mạch lại nói, giơ tay tạo ra một khối băng trước mắt để che gió sương đang phả vào mặt tôi: “Tống Lăng Phong là một con cáo già, chỉ tùy hứng diễn một vở nhận người nhà cảm động em liền tin tưởng ông ta?”
Tôi hơi bối rối nói: “Nhưng, trước đây em đã gặp Ông Đạo Tế ở chùa Linh Ấn, Ông Đạo Tế đã nói với em những lời kia của ông nội Tống Lăng Phong cũng được chứng thực rồi. Chắc sẽ không phải là chuyện được lên kế hoạch sẵn đâu?”
“Em có thể khẳng định nó không phải được lên kế hoạch không?” Lãnh Mạch hỏi ngược lại tôi.
Tôi không trả lời được nữa, lúc này tôi lại sinh ra sự nghỉ ngờ về thân thế của mình.
Gió tuyết vẫn rất lớn, ngoài một màu trắng xóa mịt mù không còn bất kỳ màu sắc nào khác. Kẹp theo tôi lại rất khó đi, Lãnh Mạch lại thả tôi xuống, vừa đi vừa dùng tay che mắt tôi: “Cẩn thận bị quáng tuyết.”
“Chứng quáng tuyết?”
“Chứng quáng tuyết có nghĩa là khi đi quá lâu trong tuyết, dễ xuất hiện ánh sáng trắng trước mắt khiến không thể nhìn rõ các vật thể. Đôi khi nó chỉ Tôn tại trong thời gian ngắn, nhưng khi nghiêm trọng còn có thể dẫn đến mù tạm thời” Lãnh Mạch đáp.
“Ồ” Tôi trầm giọng đáp”Em vẫn chưa đến mức xui như vậy đâu.”
Đang nói thì tâm nhìn của tôi đột nhiên trở nên trắng xóa, cơn chóng mặt ập tới, thân thể tôi loạng choạng một hồi.
Không phải chứ! Sẽ không hiệu nghiệm như vậy chứ! Vừa nhắc tới đã tới!
“Có chuyện gì vậy?” Lãnh Mạch lập tức dừng lại, ôm tôi vào trong lòng.
“Không biết nữa..” Tôi bịt mắt mình lại.
Tống Thiên Ngân cũng quay lại, lo lắng hỏi thăm tình hình. Lãnh Mạch nói rằng tôi thực sự có thể mắc chứng mù sáng. Tống Thiên Ngân đã hét vào mặt tôi tại sao tôi xui như vậy, tại sao không mua vé số đi. Đang đang thảo luận thì tôi cảm thấy bụng dưới xệ xuống, có thứ gì đó ào ào chảy ra.
Mẹ ơi, trời ơi, trên đời này không có ai xui hơn con! Vào thời khắc mấu chốt như vậy, tôi không ngờ, kỳ kinh nguyệt của tôi đến rồi!
“Em không sao” Tôi đáp lại một cách yếu ớt, bụng dưới của tôi bắt đầu đau.
Lãnh Mạch và Tống Thiên Ngân nghĩ rằng chứng quáng tuyết khiến tôi không thoải mái. Mấy loại hỏi ý kiến, tôi không biết nên mở miệng nói ra vấn đề này với hai người đàn ông kia như thế nào, ấp a ấp úng. Lãnh Mạch sợ tôi không ổn, đùng đùng muốn bắt tôi trở về. Không thể giấu được nữa, tôi chỉ có thể rất khế tiếng, nói: “Em không bị quáng tuyết. Em, em, em bị cái đó.”
Gió tuyết quá lớn, Lãnh Mạch không nghe thấy, vẫn muốn quay về, tôi vội vàng ngăn cản anh, ở trên vai anh giãy giua: “Lãnh Mạch, em không có bị chứng quáng tuyết, em đến kỳ rồi!”
Tôi rống to lên, cả Lãnh Mạch và Tống Thiên Ngân đều đã nghe thấy.
Hai người đàn ông mặt đỏ mặt, Tống Thiên Ngân xấu hổ đằng hắng một tiếng, đổi nét mặt.
Lãnh Mạch không quay về nữa, đặt tôi xuống, nghỉ ngờ nhìn tôi: “Thật sao? Mắt em bây giờ có nhìn thấy tụi anh không?”
“Có chứ!” Để chứng minh mình không bị quáng tuyết, tôi còn cố ý chỉ vào Lãnh Mạch và Tống Thiên Ngân cùng mấy nơi.
Lần này cuối cùng họ cũng đã tin rồi. Lãnh Mạch cúi găm mặt tỏ vẻ rất khó chịu, tôi hỏi anh ấy có chuyện gì thì anh ấy nói: “Nói như vậy, mấy ngày trước đó em đều trong kỳ an toàn hả? Vậy nghĩa là mấy ngày đó anh không gieo được nòi giống vào trong cơ thể em rồi!”
“..” Bây giờ là lúc thảo luận vấn đề này sao?
Hả?
Giờ không có băng vệ sinh, chỉ có thể tìm một chỗ dùng băng vải để tạm thời ứng phó khẩn cấp thôi. Thật đúng là, đã nhiều chuyện rồi lại còn đến kỳ, họa vô đơn chí! Dự đoán của Lục Quy là đúng, anh ta nói kỳ kinh nguyệt gần nhất sắp đến, lần này tôi thật sự phải cảm ơn kỳ kinh nguyệt này rồi!
Đúng lúc này, một luồng gió mạnh đột nhiên thổi tới, gió lớn đến mức suýt chút nữa thổi bay Tống Thiên Ngân.
“Nhìn kìa!” Tống Thiên Ngân chỉ về phía chân trời.
Lãnh Mạch và tôi quay lại nhìn theo, bầu trời đăng xa tro bụi xám xịt rơi, thấp thoáng vang lên một tiếng nổ vang.
“Là tuyết lở” Lãnh Mạch vô cùng bình tĩnh nói.
“Tuyết lở ư2” Tôi và Tống Thiên Ngân đồng thanh kêu lên một cách kinh hãi: “Vậy còn không mau tìm một chỗ trốn đi!”
Tôi vừa dứt lời, tiếng nổ vang rền lăn về phía chúng tôi.
Gió mạnh cuốn theo cả tuyết dày, tuyết lở chỉ trong chớp mắt đã ập đến.
Mặt đất rung chuyển, tuyết mênh mông cuồn cuộn giống như một cơn sóng dữ, ba người chúng tôi bị nhấn chìm trong tuyết trắng.
Tuy nhiên, Ác Ma vương từng nói rằng ngày tuyết trong thế giới tràn ngập băng tuyết cũng tương tự với thế giới của Lãnh Mạch. Năng lực của Lãnh Mạch được phát huy mạnh nhất ở trong băng tuyết. Hèn gì tuyết lở đến nơi mà Lãnh Mạch lại ung dung như vậy. Tuyết lở kinh khủng như thế cũng không cách nào làm gì được vua tuyết.
Tuyết lở qua đi, ba người chúng tôi bước ra khỏi bức tường chắn băng tuyết trong yên bình.
Tôi ôm bụng: “Không được rồi, em phải tìm một chỗ để thay quần!”
Rừng tuyết cũng đã gần ngay trước mắt, ba người chúng tôi tiến vào rừng tuyết.
Vừa vào đến tôi liền chạy ra sau gốc cây thay quần. Lãnh Mạch nói đến giúp tôi, tôi còn ý tứ gì nữa, đẩy anh ra ngoài, anh lẩm bẩm: “Chỗ nào cũng thấy hết rồi, bày đặt.”
Tôi muốn đánh chết anh.
Đúng là kỳ kinh nguyệt đến rồi. May là ra không nhiều, trong túi đeo lưng may mà còn để sẵn quần lót và quần ngoài, dùng băng vải quấn tạm làm băng vệ sinh, thay xong quần rồi tôi mới đi ra.