Chương 546: Coi như chưa từng xảy ra
Tôi cảm nhận được những ác ý tràn ngập trên thế giới này.
Mình sinh sự với ai không được mà cứ nhất thiết phải sinh sự với ba gã đàn ông không nên sinh sự nhất trần đời: Lãnh Mạch, Si Mị, Tổng Tử Thanh, khi không có số đào hoa thì tôi hoàn toàn vô duyên với bạn khác giới, từ khi đến với thế giới tâm linh ma quỷ này, cái số đào hoa như đến mùa bung nở vậy, nở liên một mạch ba bông hoa đào khó chăm nhất, đau đầu nhất, làm người ta muốn chết nhất.
Cao xanh ơi, người hãy tịch thu lại cái số đào hoa của con đi mà, thật-tình-sợ-khủng-khiếp-lắm-luôn!
Tôi ôm cặp mông nát như tương sau cú ngã lôm côm bò dậy, xem ra tối nay Lãnh Mạch sẽ không cho tôi tới tìm anh, dỗ dành anh nữa rồi, bên phía Tống Tử Thanh cũng đau đầu nhức óc ghê lắm, theo tôi thấy thì tôi nên về ngủ là hơn, biết đâu khi thứ dậy mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Đành phải suy nghĩ theo chiều hướng tự lừa mình dối người như thế này vậy.
Tôi lê bước chân, chậm rãi di chuyển về phòng mình.
Đóng cửa lại, ngả người lên giường.
Bên tai văng vẳng toàn những lời mà Tống Tử Thanh đã nói khi say, không thể nào xua đi được.
Ngày mai thức dậy, tôi phải đối mặt với Tống Tử Thanh như thế nào đây? Và phải đối xử với tình cảm giữa hai chúng tôi như thế nào đây? Thật sự có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra giống trước kia ư? Lớp giấy che cửa sổ đã bị chọc thủng đêm nay liệu ngày mai có dán được lại lành lặn như ban đầu nữa hay không?
Có thể được thật không…
Vì lo lắng chuyện Tống Tử Thanh say rượu nên tôi trắn trọc cả đêm không ngủ nổi, trong cơn mơ màng cứ cảm thấy có đôi mắt đang dõi theo mình trong bóng tối, rất quen thuộc, tôi tưởng đâu là Lãnh Mạch, trước đây anh thích làm mấy trò hồn ma bóng quế im hơi lặng tiếng kiểu này nhất, mở mắt ra nhìn mấy lần nhưng trong phòng chẳng có một ai, hề nhắm mắt lại là đôi mắt ấy lại hiện ra.
Quái lạ, không biết là ai đang âm thầm theo dõi mình mà cảm giác quen thuộc đến thế, tựa như chính linh hồn của mình vậy.
Tôi dân dân chìm vào giấc ngủ.
Mới sáng sớm tôi đã thức dậy, tôi ngồi trên giường day trán, đầu đau như búa bổ, tức ngực khó thở, ngủ một giấc dậy mà thấy mình sức cùng lực kiệt, cũng không biết bị làm sao mà cơ thể mình lại thành ra quái gở như vậy.
Tôi xuống giường vào nhà vệ sinh, nhìn bọng mắt thâm trong gương, giống như đã bị hút cạn tỉnh huyết.
Chắc có lế là vì đang trong kì dâu rụng, tôi cũng không để ý lắm, chỉ sửa soạn qua loa rồi đi ra ngoài luôn.
Số tôi quả đúng là cái số con sen, người gây chuyện ngày hôm qua không phải là tôi, Lãnh Mạch tức giận, Si Mị tức giận, Tống Tử Thanh uống say, thành ra tất cả là lỗi tại tôi, mọi chuyện đều do tôi gây nên vậy.
Trận chiến lớn sắp sửa diễn ra mà nội bộ chúng tôi thì lục đục làm tôi cũng sốt ruột, nên về phần mình, có thể nhường được một bước là tôi sẵn sàng nhường nhịn, bọn họ thì trái lại, tính tình người nào người nấy chẳng khác gì ông kênh, còn làm tôi ngã dập mông nữa chứ, mẹ kiếp!
Đã đến ngoài cửa nhà Tống Tử Thanh, tôi băn khoăn do dự một lúc, cuối cùng vần xốc lại tinh thân, gõ cửa nhà anh ấy: “Tống Tử Thanh!”
Đợi một lát, bên trong có tiếng động văng vắng, rồi cánh cửa phòng mở ra, Tống Tử Thanh xuất hiện sau cánh cửa, sắc mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi sau cơn say.
Sau đêm hôm qua, bỗng dưng tôi không biết nên nói gì nữa.
“Tối qua..” Tống Tử Thanh vân là người lên tiếng trước, giọng nói khàn khàn, tôi bất giác trở nên căng thẳng, hai tay túm chặt gấu áo, anh ấy ngập ngừng rồi lại nói: “Cảm ơn thuốc giải rượu của em, rượu vào lời ra nói năng linh tính, đừng để bụng nhé!”
Đừng để bụng nhé…
Tôi cũng hy vọng mình có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, coi buổi tối hôm qua chỉ như một giấc mơ.
“À, còn nữa” Tống Tử Thanh đột nhiên lại bảo.
Tôi ngơ ngác, vô thức nhìn anh ấy.
€ó lẽ do tôi tỏ ra quá căng thẳng và có lẽ tại cặp mắt thâm quầng của tôi nên Tống Tử Thanh khẽ bật cười: “Sao thế? Tối qua thấy anh say bí tỉ nên hôm nay sợ anh rồi à? Sợ anh ăn thịt em hay sợ anh đánh em?
Tôi biết anh ấy đang cố tình chọc cười để làm dịu mối quan hệ giữa tôi và anh ấy, để tôi không còn thấy căng thẳng, khó xử, anh ấy đã cố gắng đến mức đó, tôi cũng không thể cứ chấp nhất chuyện tối qua mãi, tôi day trán rồi nói với anh ấy: “Đúng là em sợ anh ném em xuống đất thật, tối qua mông em đã nở hoa những hai lần đấy.”
Tống Tử Thanh ngập ngừng: “Dù sao cũng không phải là anh ném em, nếu như là Lãnh Mạch ném thì lần này anh sẽ võ tay khen ngợi, ném hay lắm!”
“Tống Tử Thanh! Anh là đồ ăn cây táo rào cây sung!” Tôi chống nạnh trừng mắt nhìn anh ấy.
Anh ấy bật cười ha hả, cười một lúc rồi anh ấy nói: “Làm sao anh nỡ ăn cây táo lại đi rào cây sung chứ”
Tôi ngẩn ngơ.
Chúng tôi nhìn vào trong mắt nhau, có rất nhiều chuyện, rất nhiều tình cảm, không cần dùng đến quá nhiều lời lẽ, tất cả đều được bày tỏ trong ánh mắt.
“Tống Tử Thanh này, về sau đừng uống nhiều rượu như thế nữa” Tôi ngẩng lên nhìn và nói với anh ấy.
Anh ấy ngây ra, thoáng sau, vươn bàn tay đặt lên đầu tôi, trâm ngâm giây lát, anh ấy nheo mắt lại, nở nụ cười thật tươi: “Được”
Nếu như có thể, thì hãy cứ xem như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra đi vậy.
“Con nhóc này dám cấm anh uống rượu, giỏi rồi đây” Tống Tử Thanh rụt tay vê7Sau này mà lấy vợ, rồi cả vợ cả em gái chung tay quản thúc, thì anh biết phải sống thế nào đây.”
Anh ấy nói với tôi những lời này bằng giọng điệu đùa cợt, giống như là anh ấy đã quên hẳn chuyện tối ngày hôm qua.
Tôi cũng cười với anh ấy: “Ai thèm cấm đoán anh, sau này anh kiếm lấy một em gái có tâm hồn †o tròn về mà cấm đoán anh nhé, ha ha”
“Ranh con láo toét! Nhìn cái màn hình phẳng của mình em không thấy tự tỉ à?”
“Tống Tử Thanh! Em lép là để tiết kiệm vải vóc cho quốc gia đấy được không!” Tôi ưỡn ngực lên.
Nếu cứ vờ như chuyện tối qua chưa từng xảy ra là mối quan hệ giữa tôi và Tống Tử Thanh có thể quay trở lại trạng thái trêu đùa thân mật như thế này, vậy thì cứ đem chôn giấu buổi tối ngày hôm qua vào sâu trong đáy lòng, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Hôm nay mặt trời mọc ở đăng Tây à mà Lãnh Mạch không lẽo đếo đi theo em thế?” Tống Tử Thanh hỏi.
Nhắc đến Lãnh Mạch, tôi bỗng thấy đầu ong ong: “Anh ấy vô duyên vô cớ nổi nóng với em, đến bây giờ vẫn chẳng đếm xỉa gì đến em, lúc đến đây em thấy cửa phòng anh ấy vẫn đang đóng, không biết là có ở bên trong hay không, vẫn chưa sang tìm anh ấy”
Tống Tử Thanh chau mày: “Vì tối qua anh say nên thằng cha đó lại ghen bóng ghen gió?”
“Chắc cũng không phải đâu…” Nhưng giờ nghĩ lại, tối qua Lãnh Mạch ở suốt trong nhà, chắc canh đã trông thấy tôi dìu Tống Tử Thanh vê phòng, rất có thể vì chuyện này nên mới nổi cơn giận.
Đang nói chuyện thì gặp Tân Tiểu, cô ấy bước tới chào hỏi chúng tôi: “Vừa rồi hình như nghe hai người nhắc đến Lạnh Mạch, anh ấy tới phòng chỉ huy tác chiến rồi, tôi cũng đang định đến đó, hai người đi cùng không?”
Tôi muốn đi tìm anh, dầu có phải cãi nhau một trận cũng còn hơn là nghẹn lòng khi chiến tranh lạnh, nhưng lại nghĩ tới Tống Tử Thanh…