Chương 594 Quỷ thần tuyệt kỹ siêu cường
Cửu Vĩ Yêu Hồ có ý gì? Cô ấy đang ra hiệu cho tôi đừng để Hồng Hồng trở lại cơ thể của tôi, đến bên cạnh cô ấy?
Tôi suy nghĩ một hồi rồi đi về phía Cửu Vĩ Yêu Hồ, còn Hồng Hồng thì vẫn đang ngồi ở bên kia và mất bình tĩnh.
“Cô cúi đầu, tôi sẽ nói cho cô” Cửu Vĩ Yêu Hồ nằm trên mặt đất nói.
Tôi cúi xuống xuống, khi tôi cúi đầu, chiếc vòng cổ bằng ngọc trên cổ tôi lộ ra, ánh sáng màu tím nhạt lung lay một chút, đôi mắt của Cửu Vĩ Yêu Hồ liền thay đổi khi nhìn thấy nó, khi tôi định đến gần cô ấy, cô ấy đột nhiên nâng cổ lên, há miệng ra và căn vào vai phải của tôi.
“Đồng cô nương!”
Dưới tiếng la hét của Lục Quy, tôi nghe rõ ràng tiếng thì thầm của Cửu Vĩ Yêu Hồ.
“Quỷ thần ông bạn già, tôi chỉ có thể giúp ông tới đây thôi.”
Quỷ thần?
Chỉ có hai chữ này lóe lên trong đầu tôi, Cửu Vĩ Yêu Hồ liền biến mất trong ngay giây sau.
Tôi quỳ xuống, ôm chặt lấy vai, sắc mặt biến dạng vì đau.
Ánh sáng của sợi dây chuyền trên cổ trong nháy mắt biến mất.
“Cô Đồng, cô không sao chứ?” Lục Quy chạy tới trước mặt tôi.
Tôi ngước mắt lên, Hồng Hồng nghe thấy thanh âm, liền đi theo sau Lục Quy.
Tôi đang ôm chặt vai phải, máu chảy ròng ròng xuống kế ngón tay, tôi đang ở rất gân thánh sen, máu chảy xuống đất, thiêu đốt mặt đất hõm xuống, chảy dọc theo vết hõm đến rễ thánh sen. Sau khi tiếp xúc với máu, thánh sen đã thực sự hấp thụ máu.
Toàn bộ hang động dưới lòng đất bỗng nhiên lóe lên một tia sáng đỏ chói mắt!
“AI” Tôi hét lên.
Hồng Hồng lo lắng, định kéo tôi, nhưng Lục Quy đã nắm lấy Hồng Hồng: “Đừng đi, cô ấy đang cải tạo thể chất”
“Vậy tôi càng phải đi!” Hồng Hồng nói xong liền vùng vây khỏi Lục Quy, lao về phía tôi.
Một vòng tròn ánh sáng mạnh xuất hiện xung quanh cơ thể tôi, Hồng Hồng bị bản ngược ra.
Hồng Hồng va vào bức tường phía sau, khó tin: “Không thể! Làm sao có thể?! Tôi và Đồng Đồng là một thể, tại sao lại không thể trở lại trong cơ thể cô ấy?
Lúc này, tôi không còn suy nghĩ được nữa.
Tôi đang tắm dưới ánh sáng đỏ, tôi chỉ cảm thấy từ sợi dây chuyên trên cổ có một luồng nhiệt như thiêu đốt, đốt vào tim, tất cả sức lực trong cơ thể tôi phút chốc bị nuốt chứng, trong lòng bốc lên lửa giận, cả người bốc cháy!
Tôi không kìm được mà phun ra một ngụm máu, và cơ thể không thể khống chế được bắt đầu bồng bềnh, trên đỉnh đầu tôi xuất hiện ba hạt trân châu tạo thành một hình tam giác với một hạt trắng đục ở giữa, hình thành một trận hình, ở trên đỉnh đầu tôi phát ra ánh sáng đỏ.
Tôi chỉ cảm thấy sống không bằng chết, cổ họng bỏng rát, câm nín, mắt ngứa ran, bịt chặt mắt lại không mở ra được, thậm chí tim tôi như bị rang lên, và từng bộ phận của cơ thể tôi bỏng rát, tay tôi bỏng rát, da bắt đầu bong tróc.
Tôi chắc chắn sẽ chết nếu còn tiếp tục!
Máu của tôi đột nhiên ngưng tụ, tôi có thể cảm giác được trong tâm mạch của cô, chảy ra một dòng máu nhỏ, trong cơ thể xuất hiện một vòng xoáy, vòng xoáy đó đang từ từ hấp thu sức mạnh của hoa sen.
Thời gian trôi qua từng chút một, tôi không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài.
Tôi nhăm chặt mắt và che vai phải của mình.
Cơ thể tôi bắt đầu thay đổi dần, cánh tay phải, từ chỗ bị Cửu Vĩ Yêu Hồ cản, dần dân trở nên rướm máu, và cuối cùng khắp cánh tay phải, tất cả đều biến thành máu.
Một luông sáng đỏ mạnh mẽ bật ra từ sợi dây chuyền trên cổ, rồi dần dần tan biến, chỉ còn lại một chùm nhỏ, sáng mờ ở chính giữa mặt dây chuyền.
Ngọn lửa trong cơ thể tôi từ từ tắt dần, ánh sáng màu đỏ trong phòng tụ vào cơ thể tôi, rồi biến mất.
Mọi thứ đều bình lặng.
Tôi từ trên không rơi xuống đất.
“Đồng cô nương” Lục Quy chạy qua, ngửi hơi thở của tôi, xác nhận răng tôi đã không bất tỉnh và vân tỉnh táo, thở ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm: “Đồng cô nương, cô có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Tôi không biết.
Tôi cảm thấy khó chịu khắp người, không cử động được, không nói được.
“Chuyện gì đang xảy ra với cô ấy? Tại sao cơ thể cô ấy lại trở nên đỏ như vậy?”, Hồng Hồng hỏi Lục Quy.
Lục Quy lắc đầu: “Thánh sen có thể cải biến thể chất của một người, nhưng dù sao cô ấy cũng là người phàm bình thường. Rất có thể thánh sen sẽ hấp thu hết sức mạnh trong cơ thể cô ấy, cũng không chắc chắn”
Không phải chứ?
Cửu Vĩ Yêu Hồ đang lừa tôi sao?!
“Đồng cô nương, cô có thể di chuyển được không?” Lục Quy hỏi lại.
Tôi muốn lắc đầu, nhưng tôi thậm chí không còn sức để lắc đầu, tôi không thể cử động dù chỉ là một ngón tay, dường như có một thứ gì đó trong cơ thể tôi đã bị đè nén, tôi muốn nổ tung, nhưng tôi không biết làm thế nào để bùng nổ.
Lúc này, bốn hạt châu trên đầu tôi đột nhiên chuyển động, từ trên đỉnh đầu xâm nhập vào cơ thể tôi với tốc độ rất nhanh, tôi lại hét lên, đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sáng đỏ, và sau đó trở lại bình thường.
Không có Hồng Hồng trên người, tôi lại có có thể biến thành mắt đỏ!
Như thể bị điều khiển bởi bốn chuỗi hạt, cơ thể tôi không còn nằm trong tâm kiểm soát của tôi, vẫn duy trì trạng thái giữ lấy cánh tay phải dứng lên, tôi nâng cánh tay phải đỏ như máu trước ngực và nói; Huyền”
Đột nhiên tách ra khỏi cơ thể tôi ba đạo huyền ảnh giống hệt tôi, mỗi cái thực hiện một động tác khác nhau, ba bóng hình vô hình đều là màu máu, nhưng chúng không giống Hồng Hồng, Hồng Hồng giống như một tôi khác, còn bóng người này càng giống cái bóng hơn.
Tôi tạo tư thế cầm kiếm giả cờ, ba bóng ma cũng học theo tôi làm ra tư thế giống nhau, chỉ là đều có kiếm hiện ra trong tay ba đạo huyền ảnh!
“Trảm”
Tôi làm một động tác giả vung kiếm chém hướng vào tường, ba đạo huyền ảnh liên vung kiếm trong tay lên, thực sự chém ra ra kiếm khí. Ba đạo huyền ảnh chém vào vách hang, nhất thời làm bức tường nổ tung, để lộ một lối đi tối tăm khác.
“Đây là…” Lục Quy kêu lên: “Đây không phải là tuyệt kỹ của quỷ thần, quỷ ảnh truyệt trảm sao?!”
Quỷ ảnh tuyệt trảm?
Tuyệt kỹ của quỷ thân?
Tôi từ trong thánh sen học được tuyệt kỹ của quỷ thân?
Những lời cuối cùng của Cửu Vĩ Yêu Hồ lại đến vang lên trong tai tôi.
Quỷ thần lão huynh, tôi chỉ có thể giúp ông tới đây thôi…
Cửu Vĩ Yêu Hồ quen biết quỷ thân, Cửu Vĩ Yêu Hồ lại coi tôi là quỷ thân?
Ba nhân ảnh biến mất, tôi lại ngã xuống đất, lần này cánh tay tôi trở lại màu bình thường.
“Đồng cô nương!” Lục Quy vội bắt mạch cho.
tôi.
Lần này cuối cùng tôi cũng có thể nói được, năng lượng bùng nố trong người cũng biến mất: “Lục Quy, tôi bị sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!