Chương 61. Quỷ sai
Tôi luôn cảm thấy những nhân vật lớn có bản lĩnh như Lãnh Mạch và Dạ Minh, có lẽ có thể biến ra một cái phương tiện giao thông gì đó, kiểu như bay, bò hoặc đưa tôi di chuyển tức thời, nhưng thực tế chứng minh hóa ra tôi nghĩ quá nhiều, chúng tôi men theo con đường trước đó để trở về, leo qua ngọn núi đó, từ ngọn núi đó đi xuống, rồi ngồi xe buýt trở về thành phố.
Xe buýt rất đông, những đại thiếu gia như Lãnh Mạch và Dạ Minh không quen với việc bị chèn ép trên xe, cuối cùng họ liền kéo tôi lên phía trước để tạo ra khoảng cách với người khác, họ ném tôi ra giữa xe, để tôi chen chúc giữa dòng người! Có gì đó sai sai mà? Lẽ nào không phải là họ nên để tôi ở giữa bảo vệ tôi để ngăn tôi không bị chèn ép sao? Mẹ kiếp đây là gì vậy!!!
Xe buýt sắp vào đến thành phố, thành phố mà tôi sống là một cố đô rất quan trọng thời cổ đại, hiện tại vẫn còn sót lại tường thành, cổng thành của thời cổ đại, cổng thành là những đường hầm có khoảng cách nhất định, tôi còn nhớ Dạ Minh đã nói quỷ sai đợi chúng tôi ở cổng thành, tôi hỏi Lãnh Mạch có muốn xuống ở đây không, anh ta nói không cần, xe buýt chạy vào trong đường hầm.
Trong đường hầm luôn có đèn, hơn nữa đường hầm cũng không dài, nhưng lần này, sau khi xe buýt đi vào, đèn bên trong lại tối om, chiếc xe trong chốc lát chìm vào bóng tối và hơi rung lắc, đứng cạnh tôi là một phụ nữ trung niên, tôi không cẩn thận va phải cô ấy làm cô ấy ngã xuống đất, tôi vội vàng đỡ cô ấy dậy: “Xin lỗi….aaa!”
Người này ngã xuống đất và không hề nhúc nhích.
Tôi sợ đến mức rụt tay lại, tôi quay đầu ra nhìn, trước mặt tôi có một học sinh đang ngồi trên ghế chơi điện tử, lúc này bàn tay đang cầm điện thoại của cậu ta cũng dừng động tác lại, tôi nhìn cậu ta không chớp mắt!
Tôi sợ hãi nhìn xung quanh, tất cả người trên xe đều bất động.
“Lãnh Mạch!” Tôi lập tức túm lấy tay áo của Lãnh Mạch.
“Sợ cái mông, ngu ngốc” Lãnh Mạch chế giễu tôi sau đó liền kéo tôi vào lòng: “Quỷ sai đến rồi”
Quỷ sai đến rồi?
Tôi sững sờ, trong nửa giây ngẩng đầu lên, trước mặt chúng tôi đột nhiên có thêm một người, trên người mặc một chiếc áo choàng đen dài, giống như trang phục của tử thần trong phim điện ảnh, nửa quỳ trước mặt Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch đại nhân, Dạ Minh đại nhân, quỷ sai 3838383888888 đưa tin”
… Cái tên kiểu gì vậy?
“Nói tên đi” Quả nhiên, ngay cả Dạ Minh cũng không thể nhớ một chuỗi số dài như vậy.
“Cẩu Đản” Quỷ sai cúi đầu nói.
“Phù” Tôi không thể nhịn được cười, mặc dù bầu không khí này rất kỳ dị đáng sợ, nhưng cái tên của quỷ sai này thực sự…..số hiệu lại gọi là ba tám ba tám ba tám, còn tên là Cẩu Đản, nó nhất thời đã phá vỡ bầu không khí u ám.
Quỷ sai ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Đây là…người ký khế ước của Lãnh Mạch đại nhân sao?”
Lãnh Mạch không có biểu hiện gì, trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Nói những gì mà cậu điều tra được”
“Là tôi bảo cậu ta điều tra đó!” Dạ Minh không vui liền đi lên trước mặt Lãnh Mạch: “Nói maul Còn nữa, cậu đứng dậy đi, đừng quỳ nữa, thật phiền phức”
“Vâng!” Quỷ sai lúc này mới đứng dậy.
Lúc này tôi mới nhìn thấy mặt anh ta, là một chàng trai trẻ thanh tú, hoàn toàn không giống với những gì mà trong phim mô tả. Quỷ sai chuyên đi làm mấy chuyện như câu hồn đoạt phách, trông không khác gì một người bình thường, không đáng sợ một chút nào.
“Tôi đã tra ra được người Dạ Minh đại nhân muốn tôi điều tra rồi, bọn họ ở một nhà trọ số 305 cuối con hẻm nghèo ở phía đông, tôi có thể dẫn đường cho hai vị đại nhân” Quỷ sai vô cùng cung kính.
“Không đúng, lẽ nào không phải ở bệnh viện sao?” Tôi cảm thấy kỳ lạ liền đưa ra câu hỏi: “Con gái họ bị Triệu Hiểu căn bị thương, lúc này đáng ra phải ở bệnh viện mới đúng, làm sao có thể ở trong một nhà trọ?”
Quỷ sai nhìn sang Triệu Hiểu sau đó quay lại nhìn tôi: “Tôi cũng không rõ, những chuyện của con người chỉ cần không phải là tử vong, chúng tôi đều không hỏi, nếu như hôm nay không phải Dạ Minh đại nhân bảo tôi điều tra, tôi cũng sẽ không đi điều tra đôi vợ chồng kia, điều kỳ lạ là, mùi trên người đôi vợ chồng đó không phải mùi của người sống, nhưng trong hệ thống tử vong của chúng tôi không có ghi chép gì về việc họ đã chết, không biết là do hệ thống có vấn đề hay do cái gì, tôi không giỏi phán đoán tuổi thọ của họ, việc này tôi đã báo lên Ma giới, nếu như hai vị đại nhân đã đến đây, vậy xin nhờ hai vị giúp tôi cùng điều tra chuyện này”
“Hệ thống tử vong?” Những danh từ này thật khiến tôi đau đầu, tôi quay sang hỏi Lãnh Mạch: “Có phải nó giống như vòng sinh tử không? Ở Ma giới có thể nhìn thấy tuổi thọ của con người”
“Gần như là vậy” Lãnh Mạch trả lời tôi một cách qua loa rồi quay sang hỏi quỷ sai: “Nếu như hệ thống tử vong có sai sót, thì đó là một vấn đề lớn, dương thọ của tất cả mọi người sẽ xảy ra nhầm lẫn, gần đây những con ma và người có dương thọ đã tận mà cậu thu thập được có gì bất thường không?”
Cẩu Đản cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu: “Không có sự bất thường nào xảy ra, mọi thứ đều được thực hiện theo hệ thống tử vong”
Tôi cực kỳ bối rối, liền quay sang nhìn Lãnh Mạch, nhìn Dạ Minh: “Cho nên…vấn đề không phải do hệ thống tử vong, vậy là do đâu?”
Lần này Dạ Minh tranh trả lời: “Mọi thứ nằm ngoài hệ thống tử thần, thì đều là vấn đề của thế giới loài người các cô, chẳng hạn như việc nuôi con ma nhỏ, chẳng hạn như….các loại thủ đoạn khác, cố giữ những linh hồn vốn phải đi xuống âm phủ ở lại nhân gian, đây chính là thứ mà chúng tôi gọi là không phải mùi người sống”
“Nói như vậy, giữa hai người kia có một người thực sự đã chết, nhưng họ đã dùng một thủ đoạn nào đó để cố giữ linh hồn ở lại nhân gian?” Cả người tôi lạnh toát, thử nghĩ xem, nếu như trên người có một người đi bên cạnh bạn, có thể không phải người, loại cảm giác này….thật đáng sợ làm sao!
“Tôi hiểu rồi” Lãnh Mạch nói với quỷ sai: “Chúng tôi muốn đi tìm đôi vợ chồng kia, cậu dẫn đường đi”
“Vâng, Lãnh Mạch đại nhân!” Cẩu Đản nói xong liền biết mất trước mặt chúng tôi.
Đèn trong đường hầm bật sáng, ánh sáng đến đột ngột làm tôi hoa cả mắt, tôi nhắm mắt lại sau đó mở ra, người phụ nữ trung niên ngã dưới đất đã đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm vài câu mắng chửi, cậu học sinh ngồi trên ghế lại bắt đầu chơi game một cách vui vẻ, mọi người trên xe đều đã trở về trạng thái bình thường, chỉ là họ không hề biết, nửa đường đã dừng lại trong vài phút.
Xe buýt dừng ở bến, sau khi chúng tôi xuống xe liền đi tìm biển chỉ dẫn, để biết nên đi từ đâu đến được con hẻm nghèo, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói: “Ngồi 901”
Tôi quay đầu lại nhìn, là vị quỷ sai Cẩu Đản, làm tôi giật cả mình: “Sao anh lại xuất hiện rồi? Hay là nói…chỉ có tôi nhìn thấy anh?”
“Thân phận hiện tại của tôi là một nhân viên bán hàng” Cẩu Đản chỉ vào nhãn hiệu trên bộ quần áo của mình, bên trên viết mấy chữ “Nhân viên bán hàng xe buýt Cẩu Đản.
Tôi mở to mắt: “Như thế này cũng được saol”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!