Lọc Truyện

Chồng Ma Của Em Đồng Đồng Lãnh Mạch truyện full

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 613: Trùng Long Tộc

Tôi cười nhạt: “Đầu chó bên cạnh ta đây chính là Thần thú trong truyền thuyết, làm sao có thể không đuổi kịp các người?”

“Vậy cô thì sao?” Huyền Vũ vần không tin kẻ này là Bạch Hổ, nhưng lại tôn trọng tôi nên né tránh cái đề tài này: “Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn và tuổi tác còn trẻ, rốt cuộc ở thế giới loài người cô mạnh đến cỡ nào?”

Tôi dừng lại một chút rôi ngoảnh mặt đi: “Người bình thường mà thôi.”

Tôi thực sự chỉ là một người bình thường, không quyền không thế, không phải kẻ thống trị, chỉ là một kẻ bình thường đang đi trên con đường của riêng mình.

Huyền Vũ liếc tôi một cái: “Cô cũng khá khiêm tốn đấy nhỉ”

Tôi không nói nữa, Bạch Hổ ở phía trước thì hừ lạnh: “Cô mà là người bình thường, lại có thể ảnh hưởng đến Minh giới, suy thần suy đến Minh giới, cũng là Minh giới bi ai.”

Tôi không muốn nói chuyện với nó nữa.

Dọc theo hành trình vừa đi vừa quan sát xung quanh, tôi thấy Đảo Đầu Lâu thật sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kỳ quặc, bèn hỏi Huyền Vũ bên cạnh: “Nơi này chẳng lẽ chỉ có một mình các người bảo vệ thôi sao?”

“Không.’ Huyên Vũ lắc đầu: “Trước kia trên Đảo Đầu Lâu có rất nhiều thú bảo vệ, cũng có rất nhiều người trộm bảo vật, nhưng một tháng trở lại đây, không biết vì sao, rất nhiều thú bảo vệ và sinh vật dưới nước đều rời đi hoặc biến mất không thấy.

Người tới nơi này tìm bảo vật cũng giảm đi rất nhiều, hầu như không còn ai đến nữa. Tôi không biết tình hình cụ thể thế nào, dù sao cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình tộc chúng tôi.”

Huyền Phàm ngẩng cao đầu: “Chúng tôi là những chiến binh Long tộc kiêu hãnh của Đảo Đầu Lâu. Dù tất cả thú bảo vệ ra đi, chúng tôi cũng không rời, đánh cược vinh quang của mình để canh giữ nghĩa trang Đảo Đầu Lâu!”

Nói đến chuyện này, tôi hỏi lại họ: “Các người là Long tộc sao?”

Cứ thấy họ mở miệng một câu chiến sĩ Long tộc, một câu vinh quang Long tộc, tôi nghe mà cảm thấy bất thường.

Huyền Vũ gật đầu: ‘Đúng vậy, chúng ta là một nhánh của Long tộc”

Thế mà là Long tộc thật?!

Không chỉ tôi, ngay cả Bạch Hổ cũng ngạc nhiên: “Rồng còn có loài nhỏ như vậy?”

“Đúng vậy, chúng tôi là côn trùng, tổ tiên cũng là côn trùng, Long tộc có tính hoang dâm, ngay cả côn trùng cũng không tha, sau khi tổ tiên chúng tôi giao phối cùng Long tộc, đời sau đã nảy sinh biến dị rồi tạo thành giống loài mới. Chúng tôi có sức mạnh không thua gì những con rông khác.”

“Sức mạnh Long tộc?” Tôi càng thêm khó hiểu, nghĩ đến đám côn trùng dày đặc lúc nãy, nếu đúng theo lời Huyền Vũ, mỗi con đều có sức mạnh của Long tộc thì làm sao chúng có thể dễ dàng bị mình và Bạch Hổ đánh bại như vậy. Dù sao số lượng của những con côn trùng này cũng rất lớn, con nào cũng có sức mạnh ngang ngửa Thanh Long thì sẽ là một sự tôn tại đáng sợ cỡ nào?

“Tôi biết cô đang băn khoăn điều gì. Huyền Vũ nói: “Sức mạnh của chúng tôi bị phong ấn từ sâu bên trong Đảo Đầu Lâu. Đây là cấm tộc không thể nói cho các người biết. Người duy nhất có thể mở khóa sức mạnh của chúng tôi là Thanh Long đại nhân. Chỉ có ngài ấy mới có quyên mở khóa sức mạnh của một nhóm người thuộc Trùng Long tộc.”

Nói vậy thì cũng khá hợp lý, người đến tìm bảo vật bao năm qua trên Đảo Đầu Lâu không thể thiếu kẻ mạnh, nếu chỉ dựa vào sức mạnh lúc này của đám Huyền Vũ thì không thể ngăn cản, chỉ sợ Đảo Đầu Lâu đã sớm bị cướp trắng rồi. Khi sức mạnh được mở khóa, xác thực họ có thể bảo vệ được gia tài trên Đảo Đầu Lâu.

Huyền Phàm nhìn tôi một cách kỳ quái: “Cô có vẻ rất hứng thú với Long tộc, có người cô quen biết sao?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm…coi là vậy đi”

Vợ của Ác Ma vương có tính không? Tôi biết con gái của nó, cục cưng nhỏ Tiểu Long, coi như là quen biết rồi nhỉ? Hơn nữa cha của Dạ Minh là Thao Thiết chẳng phải cũng là con trai thứ bảy mươi hai của con rồng nào đó à? Dạ Minh cũng là huyết mạch của Long tộc nhỉ.

“Cô biết Thanh Long?” Huyền Vũ đột nhiên hưng phấn kêu lên: “Cô biết Thanh Long đại nhân?!”

Biết người bạn của Thanh Long là Bạch Hổ thì có tính là bạn bè gián tiếp không?

“Mọi người thích Thanh Long lắm sao?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên!” Huyền Vũ lập tức chống hai tay lên má: “Thanh Long đại nhân là người đẹp trai nhất Long tộc. Ngài ấy là người trong mộng của tôi. Tôi đã phải lòng ngài từ lâu, chỉ tiếc rằng chúng tôi không thể ra khỏi Đảo Đầu Lâu, nếu không tôi nhất định sẽ đi gặp ngài ấy!”

“Hả? Mi phải lòng anh ta?! Mi phải lòng Thanh Long?!” Tôi nhìn con côn trùng trước mắt chỉ to bằng móng tay của mình, mặc dù chưa từng thấy Thanh Long, nhưng chắc chắn anh ta cũng là một con Cự Long cao to dũng mãnh uốn lượn trên bầu trời. Tôi lập tức cảm thấy như say: “Các người, hình như…”

Lời còn chưa dứt, Huyền Vũ đã trừng mắt nhìn: “Thế nào?! Cô xem thường tôi? Cảm thấy tôi không xứng với Thanh Long đại nhân?!”

“..” Được rồi, tình yêu không phân biệt chủng tộc.

Huyền Vũ đột nhiên kích động bay đến trước mắt tôi: “Nếu sau này gặp lại Thanh Long đại nhân, cô nhất định phải nói cho ngài ấy biết có một cô gái từ Trùng Long Tộc đã thích ngài ấy từ rất lâu rồi!”

Đôi mắt Huyền Vũ sáng ngời, bên trong tất cả đều là sự nghiêm túc. Cô gái nhỏ của Trùng Long tộc này thực sự rất rất thích Thanh Long, bỏ qua chiều cao chênh lệch, bỏ qua yếu tố thể chất, bỏ qua cả quan điểm và ánh mät người đời, vô cùng nghiêm túc, cẩn thận thích một người.

Những cảm giác thuần túy và chân thực như vậy, không kẻ nào có quyên hạ thấp và chế giều.

Cho nên tôi bỏ đi tâm lý đùa cợt của mình, trịnh trọng nói với Huyền Vũ: “Ta biết rồi, nếu một ngày nào đó ta gặp Thanh Long, nhất định sẽ nói với anh ta rằng mi vân ở đây thích anh ta”

“Thế thì tôi cảm ơn trước nhé!” Huyền Vũ mỉm cười.

Huyền Phàm tỏ ra rất khó chịu: “Thanh Long đại nhân không phải muốn gặp là được đâu, ngài ấy là Long tộc cao quý, không đời nào nói chuyện cùng loài người hèn mọn!”

Tôi nhún vai: “Có thể lắm”

Bạch Hổ khit mũi: “Loại quái đản như Thanh Long, cô sẽ không đời nào muốn quen biết đâu Cao quý cái gì mà cao quý, các người chưa từng thấy dáng vẻ anh ta gặm hạt dưa lúc chơi mạt chược bỉ ổi tới cỡ nào thôi!”

Xem ra, cuộc sống thường ngày của tứ đại thân thú cũng không khác gì chúng ta cả.

Đảo Đầu Lâu có ánh sáng, theo lời Huyền Vũ là ánh sáng trên mặt biển bị khúc xạ, đi vào biển sâu, thông qua một vòng xoáy thần kỳ nào đó phản chiếu vào Đảo Đầu Lâu, nên nơi này có sự phân chia giữa ban đêm với ban ngày.

Đi thêm một đoạn nữa, trời liền tối.

Huyền Vũ không đi tiếp về phía trước, tôi không khỏi kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy? Không đi lên phía trước nữa sao?”

“Không đi được nữa, nghĩa trang Đảo Đầu Lâu có một điểm đặc biệt, đó là một khi trời tối, sẽ không thể tiến về phía trước được nữa”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT