Chương 627: Quay lại thôn Băng Tuyết
Đây là lần đầu tiên được ngủ ngon giấc sau nhiều ngày như vậy, thật là kỳ quái, chỉ cân có Lãnh Mạch ở bên, đêm khuya con mắt nhìn tôi sẽ không xuất hiện, thể lực của tôi cũng khôi phục rất tốt Chờ tôi xoa mắt ngồi dậy, Lãnh Mạch cũng đã sớm chuẩn bị xong, tinh thân sảng khoái dáng vẻ gọn gàng đặc biệt đẹp trai.
“Lãnh Mạch…” Tôi dính lấy nũng nịu nói với anh ấy, buổi sáng lãng mạn, ấm áp và thoải mái như thế này là thích hợp nhất cho một nụ hôn chào buổi sáng đặc biệt ngọt ngào “Em làm sao giống như ốc sên vậy? Lề mề gì nữa?
Nhanh nào, em lại muốn nghỉ ngơi nữa sao?” Người đàn ông không hiểu phong tình không hiểu lãng mạn này lại nói tôi dừng lại, mở cửa đi ra trước.
Tôi tức giận ném chăn mền đi!
Ăn xong liền trở mặt không nhận!
Nhưng mà anh ấy nói cũng không sai, chúng tôi không có thời gian chậm trễ.
Tôi buồn bực bò lên giường, nhanh chóng sửa soạn tốt, cảm ba lô với Trảm thi kiếm ra ngoài.
Tộc trưởng mang theo tộc người lùn đem thật nhiều đồ tới, nhiệt tình tới mức ước gì cũng đưa Hi Hi cho Lãnh Mạch, chỉ là vì Lãnh Mạch mặt lạnh, Hi Hi mới không dám tiến lên.
Ở một bên Hải Ngạo nhìn dáng vẻ Hi Hi ngượng ngùng nũng nịu như thế mà nhìn Lãnh Mạch, thương tâm không kể hết, tôi đi tới bên cạnh vô vô bả vai anh †a: “Ai, thiếu niên mà, theo vợ đường dài dăng dặc, cố lên nha”
“Cô không tức giận sao? Có người thích người đàn ông này nhà cô đấy?” Hải Ngạo giận dữ hỏi lại tôi.
Tôi ha ha cười: “Thích Lãnh Mạch thì thôi đi, nếu anh ấy thích người khác, nếu anh ấy lừa dối tôi, tôi cũng lừa dối anh ấy, tôi cũng đi thích những người khác”
“Em, nói, cái, gì?” Giọng nói căn răng nghiến lợi của Lãnh Mạch vang lên sau lưng tôi: “Em có phải chỉ hi vọng ông đây vượt quá giới hạn sau đó vừa vặn như ý em cũng vượt quá giới hạn hay không?”
“Lãnh Mạch anh là quỷ sao?” Anh không phải ở phía trước nói chuyện với tộc trưởng sao? Làm sao đột nhiên xuất hiện đằng sau tôi vậy?
“Nhìn thấy em cùng người đàn ông này khác nói chuyện, ông đây tới giết em!” Chí Tôn Vương vô cùng trịnh trọng vô cùng hung ác mà nói.
Tôi cười nghiêng ngả, Hải Ngạo ở bên cạnh trợn mắt hốc mồm, đại khái là bị Lãnh Mạch trước sau tương phản làm kinh sợ, dù sao anh cũng là Chí Tôn Vương lạnh lùng vô tình.
Tộc người lùn chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ bình thường cho tôi với Lãnh Mạch, đặt rất nhiều thứ lên thuyền, lại liên tục muốn giữ người lại, cho đến khi Lãnh Mạch không còn kiên nhân bước lên, tôi với Lãnh Mạch mới đào thoát khỏi sự nhiệt tình từ tộc người lùn.
Trên thuyền, Lãnh Mạch ra vẻ đại nhân uể oải ôm cánh tay gối đầu lên, tôi lại như con tôm nhỏ chỉ có thể khổ sở chèo thuyền, tôi nói anh ấy một đại người đàn ông này năng lực mạnh như vậy còn để cho một người phụ nữ chân yếu tay mềm chèo thuyền, anh ấy lại nói muốn rèn luyện thể chất cho tôi , tôi tức giận đến mức muốn lấy mái chèo nện trên mặt anh luôn!
“Việc của tộc người lùn anh định xử lý như thế nào?” Nửa đường tôi chèo không nổi nữa, dừng lại nghỉ ngơi hỏi anh ấy.
“Hiện tại không có thời gian nói tới bọn họ, trước tiên xử lý việc của Dạ Minh phải suy nghĩ thêm đã”
“Bọn họ nói bọn họ có oan khuất, thật là có oan khuất sao? Bọn họ không phải để anh giúp bọn họ giải oan sao?” Tôi lại hỏi.
Lãnh Mạch hừ lạnh một tiếng: “Lúc trước nếu như không phải chính bọn họ cũng có vấn đề, người khác cũng sẽ không oan uổng bọn họ, nói bọn họ có bao nhiêu đơn thuần, chẳng lẽ không có não không suy nghĩ gì sao?”
Tôi suy nghĩ kỹ một chút, Lãnh Mạch nói cũng đúng, tộc người lùn đem chuyện xưa của mình nói bọn họ là đáng thương nhất, khó tránh khỏi để người không tin phục, đến cùng năm đó xảy ra chuyện gì không ai biết được, chúng tôi cũng không thèm để ý: “Vậy anh còn định giúp tộc người lùn không?”
“Tất nhiên sẽ giúp. Đôi mắt Lãnh Mạch thâm thúy: “Sức chiến đấu của tộc người lùn, không thể khinh thường.”
Tôi biết, cho dù có lẽ tộc người lùn có oan khuất hay có việc nói không rõ, nhưng mặc kệ như thế nào Lãnh Mạch tất nhiên sẽ giúp tộc người lùn, bởi vì hiện tại đối với Lãnh Mạch chính là cơ hội tốt để thu phục lòng người.
Cho nên Lãnh Mạch trước khi đi nói với tộc người lùn, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, anh ấy có thể trở về bất kỳ lúc nào, dẫn bọn họ rời đi.
Biển Đỏ rất lớn, tôi chèo rất lâu vân là không thấy được thôn trang ở đâu, thực sự chèo không nổi nữa, nhìn Lãnh Mạch nũng nịu trêu chọc, Lãnh Mạch một mặt vừa măng tôi không có tiên đồ vừa dùng sức đẩy mạnh thuyền nhỏ, thuyên nhỏ tiến về phía trước, rất nhanh liên đi tới thôn trang trên Biển Đỏ.
“Mẹ nó Lãnh Mạch anh rõ ràng lợi hại như vậy anh còn muốn tra tấn eml” Tôi tức giận rống về phía anh.
Hai tay Lãnh Mạch đút túi uể oải đi xuống thuyên nhỏ, đi ra ngoài mấy bước nhìn tôi còn đứng tại chỗ tức giận, dáng vẻ ông chủ kêu tôi: “Tới đây.”
Tôi cảm giác mình chỉ là tùy tùng với sủng vật của anh ấy! Cộng thêm làm ấm giường!
Tôi dậm chân đuổi theo: “Lãnh Mạch, người khác yêu nhau ở cùng một chõ đều là người đàn ông này làm cho phụ nữ, phụ nữ là bà chủ, là tổ tông, làm sao.
đến em với anh, liền cái gì ông chủ tổ tông đều là anh!
Vì cái gì anh suốt ngày muốn bắt nạt eml”
Người đàn ông này lười biếng liếc tôi một chút: “Bởi vì anh mạnh hơn em, có phải không phục hay không? Không phục thì anh cho em một cơ hội xoay người, như thế nào?”
“Cơ hội gì?” Tôi hoài nghi, người đàn ông này này ý xấu đầy mình, tôi mới không tin anh lại đột nhiên đại phát lòng tốt.
“A… Anh đứng vững, khom người xuống, ở bên tai tôi nói: “Trên giường phục vụ anh tốt, anh sẽ để em làm bà chủ.”
..” Anh ấy lưu manh đùa nghịch đến mức này, tôi cũng không còn lời gì để nói.
Dường như Lãnh Mạch xuất hiện cũng không làm kinh động đến Lạc Nhu, sau khi Ngân Huyết đánh lén, người bị Lãnh Mạch thanh trừ, thì không có người đến gây trở ngại cho chúng tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy đây là chút yên bình trước bão tố, hiện tại Lạc Nhu cũng không có tỉnh lực phái người để ý tới tôi, nói rõ hơn thì cô ta đang tập trung tất cả binh lực chuẩn bị công thành.
Thời gian của chúng tôi càng cấp bách, ngồi lên thuyền nhỏ tiến đến núi tuyết, khi đến thì xuôi dòng, bây giờ đi vê là ngược dòng, nhưng mà có Lãnh Mạch ở đây, chẳng là vấn đề gì, chúng tôi lấy tốc độ cực nhanh từ hạ du đến thượng du, nửa đường tôi cùng Lãnh Mạch nói về thôn Băng Tuyết với việc của nhà tiên tri, Lãnh Mạch dường như biết Nhũng, cũng không giật mình, chỉ là tương đối hiếu kỳ về cơ quan mà Tống Lăng Phong lưu lại ở thôn Băng Tuyết.
Chúng tôi đến chân núi tuyết, đối với Lãnh Mạch mà nói núi tuyết chỉ như đi trên đất bằng, tôi cũng “Vinh hạnh” bị anh ấy kẹp ở dưới nách vượt qua núi tuyết, một lần nữa tới cửa vào thôn Băng Tuyết.
Rất yên tĩnh, một chút tiếng người cũng không có.
“Lãnh Mạch, việc này không thích hợp nha” Tôi quay đầu nhìn Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch sắc mặt bình tính: “Đi.”
Bên trong băng thiên tuyết địa này, chỉ sợ ngoại trừ Lạc Nhu, không có ai có thể đánh bại được Lãnh Mạch.
Tôi và Lãnh Mạch đi vào thôn Băng Tuyết .
Cửa vào căn bản không có người, tôi nhớ rất rõ ràng, lúc trước tôi bị giam ở gần phòng chứa củi, xung quanh có rất nhiều Huyền sư, làm sao hiện tại?
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!