Chương 865:
“Cậu đi với tớ đi chứ, tớ sợ” Tiểu Mỹ nói.
Tôi luôn cảm giác như ở phía sau có gió lạnh thổi qua cổ, run một cái, nuốt nước miếng: “Được thôi.”
Tôi và Tiểu Mỹ dắt nhau vào nhà vệ sinh, cái buồng trong cùng của nhà vệ sinh là nơi có bảy cô gái chết.
Bọn tôi thì ở buông ngoài cùng.
Tôi run rẩy giơ đèn pin chiếu vào trong, một bóng đen đột nhiên chạy người đến ánh sáng chỗ tôi.
“ÁI” Tiểu Mỹ thét chói tai: “Cái gì đói”
Tôi cũng sợ đến rơi cả đèn pin, lăn được mấy vòng, lại nhìn sang, một chú chuột chạy ngang qua dưới chân bọn tôi.
“Hóa ra là con chuột” Tôi võ ngực, khom lưng nhặt đèn pin.
Một cọng tóc dài bỗng xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi giật bắn mình, ngồi sập xuống đất.
“Đồng, Đồng Đồng, cậu, cậu xem..” Tiểu Mỹ nói không xong, chỉ vào cửa.
Tôi chậm rãi, từ từ, ngẩng đầu lên.
Trước mắt bọn tôi là một cô gái đang treo ngược trên cửa nhà vệ sinh, mái tóc dài khi nấy là của cô ấy, cô gái ấy hai mắt trừng lớn, đang nhìn theo một chỗ nào đó, lưỡi thè ra ngoài, đã chết.
” được Trên tường nhà vệ sinh có một chữ “
viết băng máu rất lớn, dưới ánh sáng từ đèn pin lúc sáng lúc tối trên mặt đất làm trông có vẻ vô cùng quỷ dị.
Khi con người đang thật sự sợ hãi thì không cất được bất kì âm thanh gì.
Tôi và Tiểu Mỹ cứng đờ ngay tại chỗ.
Ha ha ha.
Đột nhiên có một tiếng cười xẹt qua bên tai tôi, tôi cảm giác như bả vai bị ai đó võ một cái!
“Ai đấy?” Tôi nhanh chóng quay đầu lại.
“ÁI” Tiểu Mỹ bị tiếng hét của tôi hù, liều mạng thét lên chạy ra ngoài.
“Tiểu Mỹ!” Tôi không tin cô nàng lại dám bỏ tôi đi!
Tôi gân như là dùng hết sức lực để căn răng bò dậy.
“Không sao cả, con quỷ kia đã chạy rồi” Giọng nói của một người đàn ông vang lên đăng sau tôi.
Tôi säp khóc rồi, đứng yên tại chô, cổ cứng lại, chậm rãi quay đầu từng chút từng chút.
Ở ngay góc tối bên trong cùng của nhà vệ sinh, có một người đàn ông cao lớn chậm rãi bước về phía tôi, tôi muốn chạy đi, nhưng tôi lại không nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn hản bước đến gần tôi.
“Không cần sợ, con sẽ bảo vệ mẹ” Người đàn ông nói.
“Bảo vệ… tôi?” Tôi sợ đến líu lưỡi, người đàn ông này mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm màu đen, †ay cầm lấy chiếc lưỡi liềm màu tím, vẻ ngoại lạnh lùng nghiêm nghị: “Anh… là ai?”
“Quỷ sai, đến từ địa phủ, cô bé này bị lệ quỷ giết chết” Người đàn ông nói.
“Quỷ sai? Địa phủ? Lệ quỷ? Tôi có năm mơ không đây?” Thế giới này là ảo tưởng sao?
“Nếu như mẹ muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì thì hãy đi theo con” Người đàn ông vươn một tay ra, mời tôi.
“Tôi không muốn biết, tôi chẳng muốn biết chút nào đấy được không!” Nước mắt của tôi như sắp trào ra tôi “Chỉ có khi biết được chân tướng sự việc mới có thể không làm người ta sợ hãi nữa, mẹ thật sự không đi với con sao?” Người đàn ông nói.
Tôi sửng sốt.
Nếu cứ như vậy mà trốn đi thì về sau tôi nhất định sẽ sợ hơn nữa, người đàn ông này nói rất đúng, trừ khi phải trực diện với chân tướng, như thế mới không sợ nữa: “Sao tôi có thể… tin anh được?” Tôi hỏi.