Chương 870:
“Thăng nhóc đó à? Đừng nhắc tới nó, con trai lớn một chút cũng không nhớ nhà, hiện tại nó đang làm việc cùng Minh Vương, cực kì phấn khỏi, mỗi ngày đều hận bản thân không thể dán cả đầu vào sự nghiệp, còn †âm trạng nào cùng những người mẹ này đi du lịch nữa” Nói đến Đồng Sênh, ánh mắt chị Thúy Hoa tràn ngập sự kiêu ngạo và tự hài ồng Sênh bây giờ đã trưởng thành rồi, em có chuyện gì cần nó giúp đỡ, cứ việc nhờ nó, nó nhất định sẽ xử lí chu đáo”
“Lúc còn nhỏ nó cũng giúp em được rất nhiều chuyện” Tôi cười rồi ôm chị Thúy Hoa: “Chị Thúy Hoa, du lịch vui vẻ”
“Em cũng vậy, chào mừng em quay lại, Tiểu Đông Đồng”
Chào mừng quay lại!
Câu nói rung động lòng người nhất, chính là câu này.
“Anh thấy Minh Giới có vẻ rãnh rồi, toàn bộ đều có thời gian ở đây trò chuyện phiếm, đúng không?”Giọng nói khó chịu của Lãnh Mạch vang lên sau lưng tôi.
Tất cả mọi người cười thầm, Diêm Vương vừa cười vừa nói với tôi: “Cô Đông, chúng tôi không chiếm thời gian của cô nữa, cô mau đến Minh Giới đi, Minh Giới còn rất nhiều người đang chờ cô đó.”
Tôi im lặng nói lời tạm biệt với mọi người.
“Bố, Diêm Vương nói đúng, Minh Giới còn rất nhiều người chờ gặp mẹ” Thằng nhóc chết tiệt Lãnh Dục cố ý kéo dài hai chữ “rất nhiều”, cố ý châm lửa.
Lãnh Mạch đột nhiên không vui, kéo cánh tay tôi tiến về phía trước, để Lãnh Dục và Sỉ Mi ở con đường lớn, Lãnh Dục và Lãnh Mạch là cha con tương thông, Si Mi và Đồng Sênh muốn đuổi theo tôi, đêu bị Lãnh Dục ngăn cản “Lãnh Mạch, anh anh anh làm gì vậy?” Anh ấy quá hung dữ rồi, mặc dù chỉ xa nhau có một trăm năm, nhưng mà tôi có chút sợ hãi.
“Có phải em định gặp mặt hết tất cả mọi người trong Minh Giới mới dành thời gian cho anh không?”
Anh ấy lớn tiếng tức giận hỏi tôi, cũng không quan tâm trên đường đi có bao nhiêu linh hồn, quỷ sai đi qua đi lại, cũng không quan tâm đến thân phận hiện tại là Minh Vương đại nhân tôn quý.
“Nữ nhân chết tiệt này! Một trăm năm qua em không nhớ anh một chút nào sao? Chỉ biết lo cho người khác, có phải phục hồi lại được kí ức rồi, nên tình cảm đối với anh… nhạt rồi?” Nói đến vế sau, anh ấy càng nói càng trầm lặng Cảm giác bản thân đã hơi quá, liền lập tức dỗ dành: “Lúc nãy em đùa với anh đó, chủ yếu là sau này em với anh còn rất nhiều thời gian, vì vây nên gặp mặt mọi người trước, rồi từ từ cùng anh tận hưởng khỏang thời gian dài đẹp đẽ, không phải sao?”
Lãnh Mạch dừng bước chân, nhìn tôi.
Tại sao tôi lại có cảm giác chột dạ lạ lùng này, tôi không hề nói sai mà!
Sau khi im lặng hai giây, sảc mặt của Lãnh Mạch mới dịu đi một chút, tôi cho răng anh ấy đã hết tức giận, vừa thở một hơi, một giây sau, anh ấy dùng lực kéo tay tôi vào trong ngực, trời đất xoay vòng tôi bị anh ấy vác lên vai, chớp mắt thì biến mất khỏi mặt đất”
“Em nói anh đó Lãnh Mạch, chúng ta không thể thương lượng một tư thế khác được sao? Ví dụ như ôm kiểu công chúa?”
Bị anh ấy vác lên như con gió tiến vào Truyền Tống Trận, đến được Minh Giới “Ôm kiểu công chúa? Ôm kiểu công chúa không.
thích hợp với kiểu nữ nhân thô kệch ngực nhỏ mặt to mông to như em” Lãnh Mạch vô tình nói.
Tôi tức hết cả người cãi lại: “Anh thả em xuống!
Thả em xuống! Gương mặt kiếp này với kiếp trước của em có gì khác biệt sao, chẳng qua là cao hơn một tý, mập chỗ nào?”
Liên quan đến gương mặt của tôi, nhất định là Lãnh Mạch tìm Diêm Vương bàn bạc hết cả rồi, dung mạo giống hệt như kiếp trước, nhưng thân cao lại cho tôi cao khoảng một mét sáu, Lãnh Mạch chắc chăn là chê tôi lúc trước quá lùn mà! Tên khốn này!
Dám chê tôi!
Lãnh Mạch dùng tốc độ như tên lửa đưa tôi đến Băng Thành.
Bây giờ Lãnh Mạch chính là Minh Vương của Băng Thành, vô cùng náo nhiệt.
“Rất nhiều bạn bè ở trong thành, đi gặp bọn họ trước đi, Lãnh Mạch” Tôi ở trên vai Lãnh Mạch nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!