Chương 909:
Hành quân ròng rã ba ngày, Lãnh Mạch không một chút nghỉ ngơi, rất nhanh đã tới nhà máy xử lý rác thải, liếc mắt đã nhìn thấy được ngôi nhà gõ nho nhỏ trong khu rừng nhỏ.
Lãnh Mạch kích động, tăng tốc nhanh hơn.
Cậu bé trong ngôi nhà gõ nghe thấy tiếng vó ngựa cũng chạy ra, cậu ta mặc một bộ quần áo vải màu xanh lá cây có vài mảnh vá, khuôn mặt tròn trịa, thân hình mũm mĩm, đi về phía Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch nhảy xuống ngựa, cậu bé đã bổ nhào vào người của Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch đón lấy cậu bé, nở một nụ cười hiếm hoi: ‘Dạ Minh”
Người này dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ con, nhất định là rất nhớ cậu.
“Lãnh Mạch, thịt của tôi đâu?” Kết quả ngay câu nói đầu tiên Dạ Minh đã hỏi về thịt.
Mặt Lãnh Mạch xám lại, móc từ trong túi ra một miếng thịt đã nấu chín ném cho cậu ta: “Cậu là dã thú sao? Trong lòng cậu chỉ có thịt thôi t2”
“Thịt là tất cả của sự sống, có đúng không?” Dạ Minh vui sướng phấn khởi cắn một miếng thịt lớn, cho.
đến khi ăn gần hết thịt, mới nhìn về phía Lãnh Mạch: “Các cậu để lại thịt và đồ ăn, người có thể rời đi.”
Mặt của Lãnh Mạch càng đen hơn: “Cậu có tin tôi đánh cậu không?”
“Ha ha ha ha!” Dạ Minh chọc giận Lãnh Mạch thành công, cười lớn như được mùa nh Mạch, cậu là thằng ngốc có gương mặt như núi băng.”
Lãnh Mạch nhìn cậu bé đang cười một cách vui vẻ, lại nghĩ tới hôm đó nhìn thấy cậu ta, ở một bên hố phân, ăn đồ ăn đã bị hỏng, cậu đau lòng ngay tức khắc, làm gì còn hơi sức tức giận với Dạ Minh: “Dạ Minh, hôm nay tôi tới tìm cậu là có chuyện.”
“Chuyện gì?” Hai bên mặt của Dạ Minh nhét đầy nhịt, nhìn cậu.
Lãnh Mạch xích lại gân Dạ Minh, ghé vào lỗ tai cậu ta, nói: “Tôi dân cậu đến thành phố nơi có nhà của bọn tôi, ở khu vực ngoại ô tôi xây cho cậu một ngôi nhà nhỏ, ở đó có cái thôn trang nhỏ, cậu có thể thử sống chung với con người, tôi càng dê dàng chăm sóc cho cậu hơn, như thế nào?”
Dạ Minh nhất thời dừng lại mọi động tác, trừng to mắt: “Điều cậu nói là sự thật sao?”
“Đương nhiên, có điều, trước khi cha của tôi phát hiện ta, chúng ta phải ngồi lên ngựa, cho đến khi rời khỏi nơi này thì gạo đã nấu thành cơm, cha của tôi cũng không làm gì chúng ta được. Cho nên tôi mới hỏi cậu, cậu có đồng ý cùng tôi trở về không?”
“Đương nhiên là tôi đồng ý rồi!” Dạ Minh không hề nghĩ ngợi mà nói ra: “Trong thành phố của các cậu nhất định là có rất nhiều đồ ăn ngon nhỉ?”
Cái thăng này, thật hết thuốc chữa.
Lãnh Mạch đỡ lấy trán: “Được rồi, xem như tôi đã št, bất cứ thứ gì có thể ăn được đều là sự sống của Dạ Minh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó Đúng vậy chỉ cần thứ gì có thể ăn được đều là sự sống của tôi. Nhưng Lãnh Mạch còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì ăn được.”
Nhưng Lãnh Mạch còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Dạ Minh thật sự muốn nói răng, Lãnh Mạch còn quan trọng hơn sự sống của cậu ta, nhưng cậu ta cảm thấy ngại ngùng, nên đổi cách nói khác.
Nhưng Lãnh Mạch thông minh như vậy, làm sao lại nghe mà không hiểu, trong lòng anh cảm thấy cảm động, kéo lấy Dạ Minh: “Trong lúc cha của tôi không chú ý, đi thôi.”
Lãnh Mạch và Dạ Minh cùng nhảy lên con ngựa của Lãnh Mạch, cho đến khi Lãnh Hiên phát hiện ra, Lãnh Mạch đã kéo dây cương một phát, con ngựa đã chạy thẳng ra ngoài.
“Ha ha ha! Thật kích thích!” Dạ Minh ngồi ở phía sau, hai tay ôm eo Lãnh Mạch, đón gió cười to: “Lãnh Mạch, nhanh lên nữa.”
Lãnh Mạch cũng cười theo, ở trước mặt Dạ Minh, dường như cậu có thể phá lệ buông lỏng bản thân: “Nhanh hơn nữa tôi sợ cậu sẽ rơi xuống mất.”
“Sợ cái gì? Không phải có cậu ở đây à?” Dạ Minh nói.
Lãnh Mạch không nói chuyện nữa.
Có lẽ cậu và Dạ Minh thật sự là duyên phận do trời định, cậu phát hiện ra Dạ Minh, Dạ Minh lệ thuộc vào cậu, cậu cũng âm thầm thê rằng, nhất định phải bảo vệ Dạ Minh thật tốt.
Hai đứa trẻ cưỡi một con ngựa phi nước đại trên thảo nguyên mênh mông vô tận, khắp thảo nguyên đều là tiếng cười của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!