Chương 93: Ma ăn thịt người rồi
Tôi quay lại, lần đầu gặp thẳng mặt, tôi khách sáo chào hỏi anh ta: “Xin chào, Hàn Vũ, tôi tên Đồng Đồng, cảm ơn anh đã cứu mạng tôi.”
“Không sao không sao, Lãnh lão đại cho tôi nhiều thứ tốt lắm” Hàn Vũ phất phất tay, cười tươi rói, anh ta cười lên như ánh nắng vậy, cùng với Lãnh Mạch là hai tính cách trái ngược nhau, tên Hàn Vũ này quá hoạt bát, cũng không giống Dạ Minh, tuy Dạ Minh nói nhiều, nhưng miệng Dạ Minh càng độc, hơn nữa còn lưu manh, cả người có cảm giác lưu manh côn đồ, Hàn Vũ còn tốt chán.
“Một gã đàn ông tới là em lại nhìn chằm chằm, thèm muốn lắm à?” Giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Mạch lướt qua cổ tôi.
Tôi vô thức rụt cổ lại, trừng anh ta: “Anh có nói chuyện đàng hoàng được không!”
“Tôi thấy em muốn chết thì có” Anh ta hung dữ trừng tôi.
“Ha ha hail” Hàn Vũ cười to: “Trời má ơi, Lãnh lão đại cậu thay đổi rồi, không phải cậu lạnh lùng không có hứng thú với phụ nữ à? Sao lại thay đổi rồi?
Lãnh Mạch lạnh lùng không có hứng thú với phụ nữ? Đi mà lừa quỷ ấy!
Trong lòng tôi âm thầm chửi bới, anh ta thèm muốn cứ như mấy vạn năm chưa được nhìn thấy phụ nữ rồi ấy!
“Muốn chết phải không” Ánh mắt Lãnh Mạch bắn về phía Hàn Vũ.
Hàn Vũ giơ hai tay: “OK OK, tôi yếu ớt nhiều bệnh lắm, không chịu nổi sự giày vò của đại gia ngài đâu, nói đi, lại gọi tôi tới làm gì? Tôi bảo này Lãnh lão đại, không phải cậu dùng cuộn phóng hoả như chơi đồ chơi đấy chứ, tôi cũng chỉ cho cậu năm tờ thôi, bây giờ cậu đã dùng hai tờ rồi?”
Cuộn phóng hoả? Chắc là nguyên nhân Hàn Vũ có thể tới nhanh.
“Giải phẫu mấy con mèo đen này đi, xem có chỗ nào kì lạ không.
“Hả?” Hàn Vũ đi lên chỗ Lãnh Mạch, lúc này mới nhìn thấy trong hố…có một đám mèo đen, mặt lập tức khó tả: ‘Lãnh lão đại cậu đang đùa với tôi đấy à? ! Trước chưa nói đến tôi là bác sĩ tiếng tăm lừng lẫy, bảo tôi giải phẫu mèo thì cũng rớt giá quá rồi đó, huống hồ, một đống mèo này, cậu bảo tôi giải phẫu hết á? Còn tìm manh mối từ bụng mèo cho cậu, sao cậu không tự đi mà giải phẫu, cái này đơn giản lắm mà”
“Bớt nói nhảm, nhanh lên!” Tôi thấy bộ dạng của Lãnh Mạch như kiểu, nếu Hàn Vũ nói thêm một câu nữa, anh ta sẽ đánh Hàn Vũ luôn.
Sau đó Hàn Vũ nhìn anh ta, lại nhìn tôi, con ngươi đảo qua đảo lại, nện tay xuống: “À tôi biết rồi, chắc chắn là cô bé này nói mèo đen bẩn quá, sau đó Lãnh lão đại cậu liền không muốn động vào mèo đen nữa đúng không? Chắc chắn là như vậy, bởi vì chỉ có loài người mới cho rằng xác mèo bẩn, đối với chúng ta mà nói, mèo đen là linh hồn sạch sẽ nhất, cậu chắc chắn sẽ không không ra tay giải phẫu, mà gọi tôi từ xa tới, đúng….a!”
Đúng thật là Hàn Vũ bị Lãnh Mạch đánh rồi.
Có điều lời của Hàn Vũ lại khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Trước đây Lãnh Mạch rất tự nhiên mà dùng tay không xách mèo lên, tôi đúng là như lời Hàn Vũ nói, cho rằng rất bẩn rất buồn nôn, sau đó Lãnh Mạch sờ vào tôi, tôi cũng nói với anh ta chuyện này, anh ta nói mèo đen là thứ sạch sẽ, tôi nói cho dù thế nào thì cũng khó mà chịu đựng được, thế là bây giờ anh ta thực sự không đụng vào xác mèo đen nữa.
Lẽ nào Hàn Vũ nói đúng, Lãnh Mạch để ý tới cảm nhận của tôi?
Tôi nhìn tấm lưng Lãnh Mạch đang đánh Hàn Vũ, dần dần, trong lòng dâng lên cảm xúc khó mà nói rõ.
Hàn Vũ bị Lãnh Mạch đánh cho sưng vù mặt cuối cùng cũng thành thật lại, quay trở về, ngồi trên đất đeo một đôi găng tay màu trắng, nhìn vô cùng chuyên nghiệp bắt đầu giải phẫu xác mèo.
Lãnh Mạch khoanh tay đứng bên cạnh tôi.
Tôi nghĩ nghĩ, nói với anh ta: “Anh không phải…thực sự vì chuyện tôi không chịu được việc tay không cầm lấy xác mèo, cho nên bây giờ mới gọi Hàn Vũ tới chứ?”
Anh ta lạnh lùng liếc tôi: “Em nghĩ bản thân quan trọng quá rồi đấy, lúc nào thì tôi để ý tới cảm giác của em?”
Đây không phải là tôi tự mình khiến mình ấm ức sao? Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Dù sao Lãnh Mạch chẳng bao giờ nói được lời gì tử tế cả!
“Thật kì lạ nha” Hàn Vũ đột nhiên mở miệng.
Tôi và Lãnh Mạch cùng nhìn qua, tôi hỏi anh ta: “Làm sao vậy? Phát hiện ra vấn đề gì sao?”
“Hai người nhìn xem.” Hàn Vũ giơ xác con mèo đen trong tay ra.
Ngoài máu ra, trong bụng con mèo đen còn có những hạt màu trắng, tôi tới gân thêm mấy bước, nhìn cho kĩ.
“Đây không phải là gạo nếp sao? !” Tôi giật mình hô lên, trong bụng mèo đen có một đống gạo nếp được nội tạng bao lại!
“Đúng, tất cả mèo đen đều như vậy”
Hàn Vũ đứng dậy, ném xác con mèo đen ở trong tay vào hố: “Mèo đen trước giờ đều không ăn gạo nếp, bởi vì răng của mèo đen không khít cũng không sắc nhọn lắm, gạo nếp không dễ nhai nát, sẽ ảnh hưởng tới tiêu hoá, dẫn tới bị bệnh. Trong bụng tất cả mèo đen đều có gạo nếp tích lại, vậy nói rõ, lúc mèo đen còn sống ăn quá nhiều gạo nếp, hơn nữa còn bị cưỡng ép.”
“Có người ép mèo đen ăn gạo nếp?” Tôi đưa ra kết luận.
Lãnh Mạch sờ cằm suy nghĩ.
“Còn nữa” Hàn Vũ lại nói: “Xác của mèo đen là sạch sẽ nhất, trước giờ luôn là thức ăn mà các loại vật tà ma thích ăn nhất”
“Các vật tà ma?” Tôi bắt được manh mối: “Các vật tà ma bao gồm cái gì?”
“Ừm, ví dụ như…”
“Ví dụ như, ma đói.’ Lãnh Mạch nói.
“Ma đói!” Đúng rồi, vậy thì đúng rồi: “Tôi hiểu rồi! Gạo nếp là thứ mà ma đói thích ăn nhất, xác mèo đen cũng là thứ ma đói thích ăn nhất, đưa gạo nếp vào cơ thể mèo đen, như vậy, mèo đen sẽ là món ăn mĩ vị mà ma đói không thể cưỡng nổi! Trên người mèo đen còn có cái dây gì mà anh nói, nhất định là ma đói tới như vậy!”
“Miễn cưỡng coi như trả lời đúng.” Lãnh Mạch nhìn tôi: “Dây gọi hồn”
“Tôi không hiểu hai người nói gì cả, nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành rồi”
Hàn Vũ cởi găng tay trắng, thổi một cái, găng tay liên biến mất: “Tôi phải về đây: Lãnh Mạch không ngăn cản.
Hàn Vũ xoay người chuẩn bị đi.
Đúng lúc này, bên phía đông truyền tới tiếng hét: “Cảnh sát Cối”
Là âm thanh của một cảnh sát, hét gọi cảnh sát Cố là chỉ Cố Nham Tùng.
Không xong!
Tôi không kịp nói với Lãnh Mạch, gần như vô thức, chạy về phía đông.
“Người phụ nữ ngu ngốc.” Lãnh Mạch nói một câu bên người tôi, nhưng tôi đã không còn cách nào bình tĩnh nổi nữa.
Chú Cố Nham Tùng, chú nhất định không thể xảy ra chuyện!
Lãnh Mạch nhanh chóng đuổi theo, còn có Hàn Vũ đi cùng, tôi kinh ngạc, Hàn Vũ cười với tôi: “Tôi nổi tiếng lẫy lừng ở Ma giới Minh giới, ở thế giới loài người, cũng là bác sĩ nổi tiếng, thấy chết không cứu không phải phong cách của một người bác sĩ như tôi.
“Cảm ơn!” Tôi vì vậy mà cảm ơn.
Hàn Vũ không nói gì nữa.