Lịch làm việc và nghỉ ngơi của Nguyễn Tố tương đối có quy luật, cô ở trung tâm kiểm tra sức khỏe trên cơ bản bảy rưỡi sáng vào ca làm việc.
Sáu giờ sáng, báo thức trên điện thoại còn chưa reo, cô đã thức dậy rồi. Cô cảm thấy cả người đau nhức, vừa mở mắt ra nhìn liền phát hiện bản thân đang dựa sát vào Quý Minh Sùng. Chờ cho cô hoàn toàn thu hồi lại ý thức, cô mới phản ứng được, đây không phải ở trong nhà mà là ở bệnh viện. Chẳng trách cô cảm thấy không thoải mái, cái giường bệnh này quá nhỏ rồi.
Cô có chút ngượng ngùng.
Bây giờ cô và Quý Minh Sùng cùng ngủ trên một giường rất không thích hợp. Đều trách cô, có thể tối qua cô cho rằng vẫn đang ở nhà, một chốc một lát vẫn chưa thay đổi được thói quen.
Còn may giờ này Quý Minh Sùng vẫn chưa tỉnh, cô lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi giường.
Quý Minh Sùng cũng rất muộn mới ngủ, thân thể quá mức mệt mỏi, đến nỗi khi Nguyễn Tố thức dậy, anh cũng không bị làm ồn mà tỉnh.
Nguyễn Tố rửa mặt chải đầu một hồi, đứng ở trước giường bệnh lâm vào khó xử.
Khi Quý Minh Sùng còn chưa thức tỉnh, bất kể sớm thế nào cô cũng có thể đánh răng rửa mặt cho anh, nhưng tình huống bây giờ không như trước. Cô sớm như vậy --- Đúng, bây giờ còn chưa đến sáu giờ rưỡi, bên ngoài trời vẫn chưa sáng, cô đánh răng rửa mặt cho anh, nhất định sẽ làm ồn khiến anh tỉnh, như vậy thích hợp không?
Nguyễn Tố vẫn đang lúng túng không biết làm thế nào, cô nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô quay đầu lại nhìn, là Thịnh Viễn đang mặc áo blouse trắng.
Thịnh Viễn cũng vừa từ nhà đến bệnh viện, thấy Nguyễn Tố cầm nước muối sinh lí và khăn lông, trên mặt vẫn chưa rút đi vẻ do dự rối rắm.
Lại nhìn Quý Minh Sùng trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh, anh liền biết là chuyện gì rồi, chủ động vươn tay ra nói: "Đưa tôi đi, tôi nghe bá mẫu nói, cô đi làm ở trung tâm kiểm tra sức khỏe, vậy bây giờ thời gian chắc có chút gấp?"
Nguyễn Tố thở dài nhẹ nhõm, đưa đồ trong tay cho Thịnh Viễn. Cô quay đầu thấy Quý Minh Sùng vẫn chưa tỉnh dậy, cô cố tình đè thấp âm thanh, đem những việc cần chú ý nói cho Thịnh Viễn.
Thịnh Viễn hoảng hốt một trận.
Khuôn mặt Nguyễn Tố trắng nõn, có thể do vừa mới thức dậy không bao lâu, giọng nói của cô không mềm mại như ban ngày mà mang theo chút khàn khàn. Âm thanh này truyền đến tai anh, làm anh có một loại cảm giác không nói nên lời.
Thịnh Viễn rất mẫn cảm với âm thanh, bình thường lúc anh nghỉ ngơi, cũng thích đi sưu tầm một số âm thanh anh cho là dễ nghe.
"Thịnh bác sĩ?" Nguyễn Tố kêu anh một tiếng.
"Ừ, tôi biết rồi." Thịnh Viễn phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu, lại chỉ vào túi giấy ở trên bàn, ôn hòa nói: "Vừa mua hai phần đồ ăn sáng, cô lấy mà ăn đi, đều là đồ ở nhà ăn bệnh viện."
Nguyễn Tố cũng không ngại ngùng, gật đầu nói một tiếng cảm ơn.
Cô biết, Thịnh Viễn và Quý Minh Sùng là bạn tốt đã nhiều năm, người này càng là trượng nghĩa. Mấy năm nay anh vì tình hình của Quý Minh Sùng mà chạy ngược chạy xuôi, thậm chí còn ra nước ngoài. Mẹ Quý cũng rất thích anh. Mặc dù cô và anh chỉ mới tiếp xúc mấy ngày nhưng cô có thể cảm nhận được, bác sĩ Thịnh này là một người rất tốt.
Cô còn phải đi làm, ở trong phòng bệnh mãi cũng không được, sau khi giao mọi việc lại cho Thịnh Viễn liền cầm lấy áo khoác và túi xách rời khỏi bệnh viện.
Trong lòng mẹ Quý nhớ thương con trai, trời chưa sáng đã thức dậy rồi. Chăm Đậu Tương ăn sáng xong, lại đưa nó lên xe của trường mẫu giáo liền quay trở về. Bà đụng phải Hồ hộ công, Hồ hộ công hôm qua chỉ thấy Nguyễn Tố, lúc này nhìn thấy bộ dạng mẹ Quý rất có tinh thần, cô ta không khỏi sửng sốt: "Bà hôm nay khí sắc thật tốt, trong nhà có chuyện vui gì sao?"
Đây chính là người có chuyện vui tinh thần phơi phới, mẹ Quý thoáng thu lại vẻ vui mừng trên mặt, giọng nói cũng bình đạm hơn nhiều: "Trong nhà tôi còn có thể có chuyện vui gì, chẳng qua là Đậu Tương vừa nãy mới nói mấy câu tri kỷ."
Liên quan đến chuyện Quý Minh Sùng tỉnh lại, mẹ Quý và Nguyễn Tố đều thống nhất quan điểm, là tạm thời không để cho người ngoài biết được. Đặc biệt là Nguyễn Mạn. Mẹ Quý cũng chướng mắt Nguyễn Mạn, đúng ra là vì Nguyễn Mạn không thông minh, vậy càng cần phải đề phòng rồi. Ai cũng biết, một kẻ ngu dốt không có đầu óc so với một người xấu có đầu óc càng phiền phức hơn nhiều. Không có đầu óc sẽ không cố kỵ nhiều thứ, càng huống hồ, Nguyễn Mạn vừa ngu dốt vừa xấu xa, người bình thường đều không dự đoán được cô ta sẽ làm ra chuyện gì.
Bây giờ Hồ hộ công rõ ràng là cái đinh mà Nguyễn Mạn đặt vào nhà họ Quý.
Mẹ Quý không thể không chấn chỉnh lại tinh thần để ứng phó Hồ hộ công.
Hồ hộ công vừa nghe mẹ Quý nói lời này, cũng không hoài nghi. Cô ta cũng rất thích Đậu Tương, biết nó là một đứa trẻ khiến cho người khác phải yêu thương: "Đậu Tương thông minh lại đáng yêu, nếu muốn tôi nói a, phúc khí của bà còn ở phía sau."
Mẹ Quý nghe vậy hơi hơi mỉm cười: "Mượn lời tốt lành của cô."
"Nguyễn tiểu thư đâu?" Hồ hộ công lại tò mò hỏi.
Biểu tình của mẹ Quý đôt nhiên thay đổi, vẻ mặt tối sầm: "Cô nhắc đến nó làm gì, nó là một người lười biếng. Chăm sóc con trai tôi một đêm đã kêu mệt, còn nói muốn mời hộ công. Xem nhà tôi là người có của sao, tôi không chịu, nó dứt khoát không về nấu cơm nữa. Tiểu Hồ, con người này, chính là trước đây không đụng qua việc như vậy, đều không nhìn ra được ai tốt hay là không tốt, giờ vừa đụng chuyện, cái gì yêu ma quỷ quái đều hiện thân rồi."
Hồ hộ công kinh ngạc nói: "Không thể nào?"
"Ai, không nói nữa." Mẹ Quý xua xua tay: "Con trai tôi vẫn còn ở bệnh viện, nó trời chưa sáng đã nói đi làm, quỷ mới biết nó có thật sự đi làm hay không. Nhưng mà giờ mời hộ công tôi vẫn là không thể thỏa hiệp. Tiểu Hồ, tôi sắp phải đến bệnh viện rồi, thế này, mấy ngày này tôi cũng không cần cô chăm sóc, cô giúp tôi nấu cơm vậy."
Hồ hộ công không nghi ngờ, vội vàng gật đầu: "Được, vậy tôi đem đến cho bà sao?"
Mẹ Quý lắc đầu: "Buổi trưa tôi tranh thủ một chút là được rồi, người kia tan làm sớm, nó về lấy."
Hồ hộ công lập tức đáp ứng. Cái nghề này cô ta cũng đã làm mấy năm rồi, chăm sóc người bệnh làm sao nhẹ nhàng bằng nấu cơm. Cô ta không ngờ mẹ chồng con dâu này cãi nhau một lần, ngược lại là cô ta chiếm được lợi ích, đương nhiên là vui vẻ. Nếu như lão thái thái và Nguyễn Tố không gây mâu thuẫn, với tính tình của lão thái thái, tuyệt đối sẽ để cô ta đến bệnh viện chăm sóc Quý Minh Sùng.
Cứ như vậy, mẹ Quý dặn dò Hồ hộ công phải làm những món ăn gì xong liền rời đi.
Hồ hộ công cũng không tính là người tinh tế, thế là cũng không phát hiện, trong mấy món ăn mẹ Quý kêu cô ta làm cũng có món mà Nguyễn Tố thích ăn.
* * *
Thời điểm Nguyễn Tố ăn cơm chiều, cô nhận được tin tức của bạn gửi đến.
Cô và bạn cô đều là người có tính xã hội, mặc dù làm trong ngành tin tức, nhưng những chuyện có thể tra được cũng có hạn. Lâm Hướng Đông cũng không phải nhân vật nổi tiếng gì. Bạn cô nói, Lâm Hướng Đông cũng tính là người có đủ tài đủ đức. Trước khi anh ta và Nguyễn Mạn yêu nhau, cũng đã từng có hai người bạn gái, đương nhiên cũng không tính quá nghiêm túc. Vào thời điểm chia tay, Lâm Hướng Đông cũng không bạc đãi bạn gái cũ, đều tận lực cho các cô một ít đồ vật. Thậm chí gần đây một người bạn gái cũ của anh ta kết hôn, anh ta cũng tùy ý mừng một khoản tiền, còn có vẻ không ít.
Ít nhất trong tư liệu có hạn mà bạn cô tra được, Lâm Hướng Đông không phải cái loại đàn ông bụng dạ hẹp hòi.
Trước đây Nguyễn Tố cũng đã nghe Nguyễn Thụ Dương nhắc qua, Lâm Hướng Đông rất có năng lực, hơn nữa người cũng không tồi.
Tuy là cô cũng không biết tại sao Lâm Hướng Đông lại thích Nguyễn Mạn, nhưng với sự hiểu biết trước mắt mà nói, Lâm Hướng Đông đích thực là một người có dã tâm.
Nhà họ Lâm và nhà họ Quý cũng không qua lại nhiều, nhưng từ trong miệng mẹ Quý cô biết được, trước đây chủ tịch Lâm và ba Quý cũng tính là có giao tình. Hơn nữa chủ tịch Lâm rất để ý danh tiếng nhà họ Lâm. Nghe nói năm đó, mẹ Lâm Hướng Đông dùng một số thủ đoạn mới mang thai. Sự tồn tại của Lâm Hướng Đông khiến cho chủ tịch Lâm từng hao tổn tâm cơ để duy trì hình tượng người chồng tốt bị sụp đổ hoàn toàn.
Vì vậy chủ tịch Lâm vô cùng tức giận, từ đó không để mẹ con Lâm Hướng Đông ra vào nhà cũ, thậm chí chuyện hiếu hỉ trong nhà cũng không để bọn họ xuất hiện.
Theo Nguyễn Tố nhìn thấy, chủ tịch Lâm này cũng làm cho người khác một lời khó nói hết.
Nhưng mà chủ tịch Lâm hiện tại vì lợi ích gia tộc, lựa chọn có ý thức mà bồi dưỡng Lâm Hướng Đông trở nên càng có năng lực hơn, có lẽ càng quan tâm đến danh tiếng của Lâm Hướng Đông hơn.
Xuất thân của Lâm Hướng Đông không tốt, là con ngoài giá thú. Đừng thấy Lâm Hướng Đông đính hôn với Nguyễn Mạn, thực ra ai cũng đều biết rằng tại cái gọi là lễ đính hôn, chủ tịch Lâm đến mặt cũng không lộ.. Cũng tức là chủ tịch Lâm vẫn đang do dự trong việc lựa chọn người thừa kế, bằng không cũng không có lễ đính hôn này. Sau khi Nguyễn Tố biết những chuyện này cũng rất khó hiểu. Nguyễn Mạn hẳn là biết nhà họ Lâm đang trong giai đoạn tranh đấu gay cấn, làm sao cô ta dám làm những việc không lên được mặt bàn, không sợ kéo chân sau Lâm Hướng Đông, không sợ phá vỡ giấc mộng hào môn của chính mình sao?
Đối với Nguyễn Tố mà nói, Lâm Hướng Đông có dã tâm càng tốt, bởi vì như vậy anh ta mới có điều cố kỵ.
Muốn làm cho Nguyễn Mạn thành thành thật thật thì bắt buộc phải để Lâm Hướng Đông biết, tất cả mọi thứ vẫn phải giải quyết từ ngọn nguồn!
Trước khi Nguyễn Tố đến Lâm Thị, cô còn ở trên tàu điện ngầm xem mấy đoạn video. Trong video đều là người đàn bà đanh đá la lối khóc lóc.. cô cảm thấy, sợ là cô chỉ học được một chút tinh túy trong đó cũng đủ để cô dùng hôm nay rồi.
Cô một đường hùng hùng hổ hổ đi vào Lâm Thị.
Nhìn tòa nhà cao ngất ngưởng này, nếu nói cô không chút nào hồi hộp đó là không có khả năng.
Nhưng mà, cô không thể không tiến vào, không thể không tìm Lâm Hướng Đông la lối om sòm. Quý Minh Sùng vừa mới tỉnh lại, còn không biết sẽ hồi phục thành bộ dạng gì, bây giờ bất kể là ai đều phải thành thành thật thật!
Cô bước vào cao ốc Lâm Thị, nắm chặt quai đeo túi xách, trên mặt vẫn là biểu tình thong dong, nói với cô gái lễ tân: "Tôi tìm Lâm Hướng Đông, cô nói với anh ta, tôi gọi là Nguyễn Tố."
Cô tin tưởng, chỉ cần Lâm Hướng Đông có ở đây, cô nói ra tên mình là đúng không sai.
Ngẫm nghĩ, cô lại bổ sung một câu: "Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh ta, nếu anh ta không gặp tôi, tôi chỉ đành đi tìm chủ tịch Lâm. Tôi có phương thức liên lạc của chủ tịch Lâm."
Cô gái lễ tân trước đây đã nghe nói qua, vợ chưa cưới của Lâm Hướng Đông họ Nguyễn.
Nhưng cô ta đã gặp vợ chưa cưới của Lâm Hướng Đông rồi, không phải vị trước mắt này.. Đều họ Nguyễn, lẽ nào là họ hàng hoặc là người nhà?
Nếu như hôm nay người Nguyễn Tố muốn gặp là chủ tịch Lâm, không có hẹn trước, vậy thì cô gái lễ tân khẳng định là sẽ không phản ứng.
Nhưng Nguyễn Tố muốn gặp là Lâm Hướng Đông, cô gái lễ tân liền do dự. Vừa nghe lời này của Nguyễn Tố, cô liếc đồng nghiệp bên cạnh một cái, cắn răng nhấc điện thoại lên gọi cho trợ lý của Lâm Hướng Đông.
Lâm Hướng Đông hiện tại đã là giám đốc bộ phận, nhưng ai cũng biết, anh ta rất có khả năng là người thừa kế, ai cũng không dám sơ suất.
Lâm Hướng Đông từ trợ lý biết được Nguyễn Tố tới công ty tìm anh ta, còn cho là tai mình nghe lầm.
Anh ta không thích người nhà họ Nguyễn, trong đó tự nhiên cũng bao gồm người luôn ức hiếp Nguyễn Mạn là Nguyễn Tố. Anh ta biết, Nguyễn Mạn tính cách lương thiện, tràn ngập lòng biết ơn với nhà họ Nguyễn. Cô ta cũng cảm thấy thua thiệt cho Nguyễn Tố, đối với khiêu khích và bắt nạt của Nguyễn Tố luôn là nhẫn nhịn.
Nhưng mà anh ta vẫn có điểm hiếu kỳ, Nguyễn Tố đến cùng tới tìm anh ta làm gì, cô vậy mà còn nói, không tìm được anh ta thì sẽ đi tìm bố anh ta?
Anh ta biết, Nguyễn Tố không phải nói mạnh miệng. Ba Quý và ba anh ta đích xác là có giao tình, bây giờ Nguyễn Tố có phương thức liên lạc của ba anh ta, hẳn là thật như vậy.
Cuối cùng, anh ta để trợ lý đi xuống một chuyến, mời Nguyễn Tố đến văn phòng của anh ta.
Vốn dĩ trong lòng Nguyễn Tố còn bồn chồn, vừa thấy Lâm Hướng Đông thật sự để cô lên thì càng thêm nắm chắc, bất giác đứng thẳng lưng lên. Dù có làm người đàn bà đanh đá thì cũng phải làm người đàn bà đanh đá có cốt khí có lễ nghi.
Cô theo trợ lý của Lâm Hướng Đông đi vào văn phòng, trợ lý rất nhanh liền lui ra ngoài, phút chốc trong văn phòng mười mấy mét vuông chỉ còn lại Lâm Hướng Đông và Nguyễn Tố.
Lâm Hướng Đông ngồi ở trên ghế văn phòng, anh ta nhìn về phía Nguyễn Tố, hỏi: "Tìm tôi làm gì?"
Anh ta ngẫm nghĩ, chẳng lẽ là tới bắt chẹt?
Chuyện này có thể xảy ra, hoàn cảnh nhà họ Quý ai cũng biết, không tốt lắm. Chẳng lẽ Nguyễn Tố lợi dụng tầng quan hệ này mượn tiền hay là đòi một số lợi ích đáng kể?
Sở dĩ anh ta gặp Nguyễn Tố, một là lo lắng cô thật sự có chuyện gì đó, nếu như náo tới chỗ ba anh ta sẽ rất khó coi. Hai là anh ta biết, nếu như không phải Nguyễn Tố gánh vác hôn ước với nhà họ Quý, anh ta và Nguyễn Mạn cũng không có cách nào người yêu cuối cùng thành thân quyến. Ba anh ta tuyệt đối sẽ không đồng ý anh ta ở bên một người đã có hôn ước, điểm này anh ta rõ ràng nhất.
Nguyễn Tố đã ấp ủ sẵn cảm xúc trong lòng, giả vờ bộ dáng đáng thương không phù hợp với cô. Cô lạnh lùng cười: "Giả vờ với tôi làm gì? Lâm Hướng Đông, anh và Nguyễn Mạn thật sự là làm cho tôi mở rộng tầm mắt. Hôm nay tôi đến đây chính là để nói cho anh biết, anh nếu như muốn vì Nguyễn Mạn mà trút giận, thì nhằm vao tôi đây này! Anh nhằm vào một trưởng bối sáu mươi tuổi mà làm loại chuyện kia, anh tính là loại đàn ông gì!"
Lâm hướng đông nghe vậy không hiểu ra sao, nhưng bị người ta chỉ vào mũi mắng không phải là đàn ông, anh ta cũng tức giận. Anh ta đột nhiên đứng dậy, đôi tay chống lên bàn làm việc gắt gao mà nhìn chằm chằm Nguyễn tố: "Cô tới là để la lối khóc lóc? Nguyễn Tố, tôi xem cô là em gái của Nguyễn Mạn, mới cho cô lên đây."
Biểu tình của anh ta tức giận nhưng ngữ khí lại vẫn là tận lực bình tĩnh. Điều này làm cho Nguyễn Tố có chút kinh ngạc nhưng càng nhiều hơn là vui mừng, bởi vì Lâm Hướng Đông càng là bình thường thì càng đại biểu chiêu này của cô là đúng rồi.
Cô cũng lười nói nhiều với Lâm Hướng Đông, cô một bên mắng một bên lấy USB đã chuẩn bị sẵn từ trong túi xách ra ném lên bàn anh ta.
"Không phải là chỉ thị của anh thì còn ai vào đây? Anh cảm thấy tôi ức hiếp Nguyễn Mạn, làm cô ta chịu ủy khuất, anh liền trừng trị tôi như vậy? Mẹ chồng tôi lớn tuổi rồi, anh muốn hại chết bà đúng không? Còn may mẹ chồng tôi vận khí không tồi, chỉ bị gãy xương, thật sự ngã chết ngã bại liệt, tôi sẽ liều mạng kiện anh vào tù!" Nguyễn Tố càng nói càng tức: "Anh còn không để nhà tôi sống yên ổn, phái người đến nhà tôi xúi bẩy mẹ chồng gây mâu thuẫn vơi tôi. Anh đến cùng có phải là đàn ông hay không, làm loại việc này, chủ tịch Lâm có biết không?"
"Chuyện anh làm, tôi đều có chứng cứ, anh chối không được. Tôi đến là để cảnh cáo anh, nếu lại thêm một lần nữa trong nhà tôi bao gồm cả tôi có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào thì chuyện này không xong đâu. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, ai cũng đừng nghĩ dễ sống. Chủ tịch Lâm năm xưa cùng ba chồng tôi cũng không phải không có giao tình, tôi không tin ông có thể nhìn con trai của mình đối xử tàn nhẫn độc ác với một nhà cố nhân như vậy!"
Cô sẽ không nói với Lâm Hướng Đông, đó là Nguyễn Mạn làm.
Nếu như bây giờ Chương Kiến là lái xe của anh ta, cô một mực chắc chắn Lâm Hướng Đông vì trút giận cho Nguyễn Mạn mà làm những việc này, như vậy mới làm cho Lâm Hướng Đông hoài nghi Nguyễn Mạn.
Những gì cần nói cô đều nói rồi, chứng cứ cũng đã ném vào trên bàn anh ta. Cô không để ý tới Lâm Hướng Đông vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, xoay người rời khỏi văn phòng. Vào một khắc mở cửa ra kia, cô sửa sang lại tóc, thẳng lưng, mang theo nụ cười mà rời đi.
Đợi cô đi rồi, Lâm Hướng Đông cũng hồi phục lại tinh thần, anh ta cau mày, cầm lấy USB ở trên bàn lâm vào trầm tư.
Anh ta là đàn ông, coi như Nguyễn Tố đến đây la lối, anh ta cũng không thể thật sự làm gì cô, chỉ là những lời nói kia của cô là có ý gì?
Anh ta cắm USB vào máy tính, không bao lâu trên màn hình máy tính hiển thị trong văn kiện có mấy đoạn video. Ôm thái độ hoài nghi, anh ta click mở video, sau khi thấy rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, anh ta ngây ngẩn cả người.