Chương 233: Có chú ở đây, em không cần lo lắng điều gì hết
Tô Noãn Tâm nghe vậy, dở khóc dở cười nói: “Nếu đã bắt đầu tiếp quản công ty của gia đình rồi thì nên làm tử tế hẳn hoi, cả ngày từ sáng đến tối đừng không đứng đắn như vậy.”
“Biết rồi… em cũng vậy, đợi mẹ em phẫu thuật thành công, làm xong các biện pháp phục hồi thì em cũng nên về đoàn để quay phim rồi đúng không?”
“Ừ, còn cả Dương Diễm, Lâm Xuân Mạn nữa, ba chúng ta cùng nhau trở về!”
“Có người đi cùng cũng tốt! Công ty của anh cũng có hạn mục triển khai ở đó, đến lúc đó nếu có cơ hội sẽ mời mọi người ăn cơm
Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn nghe vậy thì điên cuồng gật đầu: “Ngồi đợi cậu Tần đến sủng hạnh chúng ta.”
Tần Nghĩa khẽ mỉm cười nói: “Các cô cũng cho tôi phương thức liên lạc đi, đến lúc đó lỡ không liên lạc được với Tô Noãn Tâm thì cũng có thể liên lạc được với các cô “Được thôi, tất nhiên là không có vấn đề gì.
“Cậu Tần, dạo này anh cậu bận lắm sao?” Lâm Xuân Mạn không kìm được hỏi.
Tần Nghĩa không khỏi có chút ngạc nhiên, sao đột nhiên Lâm Xuân Mạn lại hỏi chuyện của anh trai vậy, nhưng vẫn rất lịch sự trả lời: “Ngày nào anh tôi cũng rất bận.”
Lâm Xuân Mạn nghe thấy thế thì vô cùng thất vọng đáp: “Được thôi.”
Chẳng trách gửi nhiều tin nhắn như vậy mà anh ấy cũng không trả lời cô ấy một câu.
Gọi điện thoại cũng không nghe máy.
Tô Noãn Tâm nháy mắt với Tần Nghĩa, Tần Nghĩa vừa nhìn thấy liền hiểu ra mọi chuyện.
Có điều theo những gì anh ta biết thì… anh trai của mình sẽ không thích kiểu người như Lâm Xuân Mạn nhỉ?
Ở một bên, Cổ Thanh Dương cũng quen biết Tần Nghĩa, giữa nhà họ Cổ và nhà họ Tần có mối quan hệ liên hôn, anh ta thấy Tần Thắng đích thân chạy đến đây vì chuyện mẹ của Tô Noãn Tâm làm phẫu thuật thì không khỏi có chút ngạc nhiên.
Ánh mắt của Tần Nghĩa lướt qua cửa phòng phẫu thuật thì thấy vẫn còn một người nữa đang đứng chờ, thế là tùy tiện liếc mắt nhìn một cái, kết quả lại nhìn thấy Cổ Thanh Dương.
Cổ Thanh Dương cũng đang nhìn anh ta, thấy anh ta nhìn về phía này thì vội gật đầu nói: “Chào cậu Tần, đã lâu không gặp.
Tuổi tác của hai người sàn sàn nhau, ngay cả dàng người cũng cao xấp xỉ nhau.
Lại còn đều rất đẹp trai, đứng một chỗ gật đầu chào nhau thôi cũng đủ làm người ta cảm thấy thích mắt. Tần Nghĩa nhíu mày nói: “Sao cậu Cổ cũng ở đây?”
“Bố tôi và bà Tô là bạn cũ, ông ấy biết bà Tô phải làm phẫu thuật nên đặc biệt sai tôi đến đây đợi ở bên ngoài.” Hình như trước đây anh trai của anh ta đã từng nhắc đến chuyện Tô Noãn Tâm là con riêng của nhà họ Cổ.
Hai hàng lông mày của Tần Nghĩa không khỏi nhíu chặt hơn… có lẽ Tô Noãn Tâm cũng biết chuyện anh ta phải liên hôn với nhà họ Cố rồi.
Thế là sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi, nhưng cũng không nói gì mà chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái.
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên im lặng.
Tô Noãn Tâm lo lắng, chốc lát lại nhìn về phía cửa lớn phòng phẫu thuật, Dương Diễm nắm tay cô thật chặt, an ủi cô.
Tô Noãn Tâm cười khổ, cô không có cách nào làm bản thân mình không lo lắng.
Di dời sự chú ý cũng chỉ là cách tạm thời thôi.
Đột nhiên, chuông báo tin nhắn ở điện thoại cô vang
Cô cầm điện thoại lên xem thì hóa ra là tin nhắn của lên.
Lệ Minh Viễn.
“Dì đã vào phòng phẫu thuật rồi sao?”
Tô Noãn Tâm chỉ trả lời một chữ “ừ”.
Đầu kia lại tiếp tục gửi đến một tin nhắn nữa: “Đừng lo lắng, bác sĩ phẫu thuật chính cho mẹ em là bác sĩ rất có uy tín mà tôi nhờ Phó viện trưởng Dương tìm đến, tỷ suất phẫu thuật thành công rất cao, dì Tô sẽ không sao đâu.
“Cảm ơn chú… có điều không phải chú đang họp sao? Sao lại có thời gian nhắn tin thế?”
“Ai quy định họp thì không được nhắn tin?”
“À… em nghĩ vậy “Ngốc”
“Chú mới ngốc đó, em cũng chưa họp bao giờ, sao mà biết được chứ…
“Về sau cho em ngồi họp cùng một lần nhé?”
“Đừng… đều là mấy người đàn ông nghiêm túc, hung dữ… em sẽ bị bọn họ dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra mất.”
“Có anh ở đây, em còn lo lắng gì chứ?”
Đúng đó, có chú ở đây, em không cần lo lắng điều gì
Nhưng chú cũng không thể luôn luôn ở đây… hết.