Chương 241: Sao nào? Em có ý kiến à?
Một phần sandwich, một cái bánh kem, cộng thêm một ly trà sữa…
Nếu đổi lại ngày thường thì đây đều là những thứ Tô Noãn Tâm thích ăn nhất, nhưng lúc này cô thật sự không có chút khẩu vị nào.
Trước đó Tần Thiên đưa mọi người đi ăn cơm có gọi cả cô nhưng lúc này có thực sự rất lo lắng nên không muốn đi. Sau đó vì không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm của mọi người nên mới cố tỏ ra thật tự nhiên, làm mọi người tin rằng cô không sao, lúc đó mới yên tâm đi ăn cơm.
Vốn dĩ Dương Diễm muốn ở lại với cô nhưng bị cô đẩy đi cùng mọi người.
Nhưng thực ra sau khi mọi người đi hết rồi thì Tô Noãn Tâm lại đứng nhìn chằm chằm vào cửa lớn của phòng phẫu thuật, trong lòng lại bắt đầu căng thẳng và sợ hãi.
Tất cả những điều này đều bị Cổ Thanh Dương nhìn thấy, trong lòng anh ta đột nhiên xuất hiện một chút xúc động muốn chạy qua đó an ủi cô vài câu.
Dáng vẻ đó của cô nhóc này thực sự làm người khác rất đau lòng.
Nhưng anh ta vừa nghĩ đến thái độ của cô đối với Thanh Nhã trước đó liền đoán chắc hẳn là cô không hề thích người nhà họ Cổ một chút nào, thế nên Cổ Thanh Dương dứt khoát không bước đến rước bực vào người nữa.
Mà chỉ dùng sự im lặng của mình cùng cô chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
“Cảm ơn chú… Nhưng em thật sự không muốn ăn uống gì hết.
“Lo lắng cho dì Tô đến mức không muốn ăn gì sao?”
“Tuy là bác sĩ đã nói không có việc gì… nhưng em vẫn không thể yên tâm được, chú à, trên đời này em chỉ còn một người thân duy nhất là mẹ thôi, em sợ em sẽ đánh mất bà.”
Không biết vì sau nhưng Tô Noãn Tâm đều có thể cố gắng giả vờ kiên cường trước mặt bất cứ người nào.
Duy nhất chỉ khi đối mặt với Lệ Minh Viễn thì bao nhiêu cảm xúc cô cất giấu mới dễ dàng bị lộ, mang tất cả những nỗi âu lo và sợ hãi thể hiện hết ra bên ngoài.
Lệ Minh Viễn vỗ vỗ đầu cô an ủi nói: “Có lẽ dì Tô sắp ra ngoài rồi… nếu em thực sự không muốn ăn thì uống tạm một chút trà sữa đi, vẫn còn ẩm đó. Đợi dì bình yên vô sự ra ngoài rồi anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em.
Tô Noãn Tâm cười khổ nói: “Vâng… cảm ơn chú “Qua mấy ngày nữa anh đưa em đi tham quan tòa lâu đài kia nhé?”
“Hả… chú đã mua xong rồi sao?”
“Thủ tục sang tên không làm xong nhanh như thế được, nhưng tham quan trước khi mua nhà là chuyện rất bình thường mà, không ảnh hưởng gì đâu.
“Chú định mua tòa lâu đài đó tặng em làm của hồi môn thật sao?”
“Tại sao lại cứ không tin anh thế?”
“Em chỉ không biết… tại sao đột nhiên chú lại đối xử với em tốt như vậy thôi?”
“Đột nhiên? Tô Noãn Tâm… ý em là trước đây anh đối xử với em vẫn chưa đủ tốt sao?”
Đúng là cô nhóc không có lương tâm.
Có lần nào cô gây họa mà không phải một tay anh giải quyết giúp cô không?
Hơn nữa, chính miệng cô đã từng nói cô coi anh như người nhà của mình!
Ngay cả Lý Mạnh cũng lải nhải bên tai anh suốt ngày, anh ta nói sau nay anh và cô sẽ trở thành vợ chồng, bây giờ anh đối xử tốt với vợ của mình cũng là điều nên làm.
Anh chưa từng có vợ chưa cưới nên cũng không biết phải chăm sóc, yêu chiều cô như thế nào.
Trước đây nghĩ rằng chỉ cần cho cô thật nhiều tiền tức là đối xử tốt với cô.
Sau khi biết được cô vốn dĩ nên có cuộc sống như thế nào thì anh lại nghĩ rằng chỉ cho cô nhiều tiền thôi căn bản là không đủ
Vì thế nên anh muốn cho cô tất cả những gì cô nên có nếu không thì thật sự số phận của cô nhóc này quá bất công.
Bất cứ những chuyện không công bằng liên quan đến cô, anh đều có thể tìm cách làm cho nó trở nên công bằng. Chẳng phải anh có thừa vốn liếng để làm việc này sao?
Tô Noãn Tâm thấy sắc mặt anh bất chợt thay đổi thì vội vàng giải thích: “Ừm… không có không có, trước đây chú đối xử với em rất tốt, chỉ là bây giờ còn tốt hơn cả trước đây thôi.”