Chương 316: Tô Noãn Tâm phải không?
Bà ta nhớ rồi “Tôi đã nói được thì chắc chắn sẽ làm được!”
“Được rồi! Tốt lắm! Kỷ Vân Như tôi lần đầu tiên trong đời bị ép phải xin lỗi người khác như thế này. Lệ Minh Viễn, đợi đó cho bà đây! Hy vọng cậu không có ngày rơi vào tay tôi, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cậu khó sống đấy!”
Lệ Minh Viễn cười nhẹ và nói: “Tôi hy vọng Kỷ Vân Tiêu có thể được chữa khỏi, bà cả Kỷ lấy lại được sự coi trọng như trước đây rồi hãy nói những lời này trước mặt tôi! Vào lúc này nói những câu đó… không có chút uy nghiêm nào, cũng chẳng có chút thuyết phục nào.”
Kỷ Vân Như tức giận đến mức ngón tay run lên, đập điện thoại xuống đất.
“Tô Noãn Tâm kêu lên: “Bà cả Kỷ, đó là điện thoại của tôi! Sao bà không đập điện thoại của bà ấy”
Kỷ Vân Như tức giận, nói: “Tôi mua trả cô cái mới là được chứ gì!”
“Ồ… vậy tôi sẽ đi gỡ sim điện thoại. Bà cả nhớ những lời bà nói nhé, nhớ mua cho tôi cái điện thoại mới.”
‘Vừa nói cô vừa cúi xuống nhặt chiếc điện thoại đã bị hỏng và tắt máy, lấy sim điện thoại ở bên trong ra.
“Hừ… Đến mức vậy sao, lẽ nào chú của cô nghèo đến mức không có tiền mua điện thoại cho cô sao?”
Tô Noãn Tâm được Lệ Minh Viễn chống lưng, hiện tại cô không sợ khi đứng trước mặt bà cả Kỷ nữa rồi.
Cô trợn mắt nói: “Ăn miếng trả miếng thôi!
Chú tôi không đánh rơi điện thoại của tôi, sao phải nhờ chú ấy mua cho mình chứ? Bà cả đập vỡ điện thoại của tôi nên cô đương nhiên phải trả tiền cho tôi rồi!”
“Hừ… thật là cưng chiều, không biết thăng nhóc đó có bị mù hay không mà lại nhìn trúng một đứa như cô chứ!”
Tô Noãn Tâm quay lại nói thẳng: “Chú tôi không thích một cô gái hoang dã như tôi, lẽ nào nên thích một bà cô già như bà sao?”
“Con khốn! Cô muốn chết sao? Trên đời này chưa có ai dám nói những lời ngông cuồng như vậy trước mặt tôi!”
“Là bà mảng chú nhà tôi mù trước, còn nói tôi là cô gái tóc vàng… Tóc vàng đâu, rõ ràng là tóc đen lại còn rất đẹp nữa, còn nói chú tôi nhìn trúng tôi rõ ràng là vô cùng có mắt nhìn, mới không phải là mắt mù!
Lục Viễn Phương nhìn trúng bà Lục vừa ngang ngược vừa ương bướng, kiêu ngạo và độc đoán như vậy mới là bị mù!”
Những câu nói liên tục này của Tô Noãn Tâm gần như khiến tất cả những người vây xem xung quanh đều chết lặng.
Ngay cả Hứa Bảo Châu, người đang run rẩy và kinh hãi kia cũng quên phải tiếp tục run rẩy… Cô ta nhìn Tô Noãn Tâm với vẻ mặt kinh ngạc.
Ngô Thu chỉ cảm thấy đời này cô chưa bao giờ sảng khoái như vậy!
Cô ấy không có khả năng báo thù cho Bạch Kỳ Sương, đệ tử của Bạch Kỳ Sương đã làm được.
Nhưng so với sự sỉ nhục Bạch Kỳ Sương phải chịu hồi đó, những điều này vẫn chưa thấm tháp vào đâu.
Nhưng mà, thật là không thể tin được, dường như không ai trên đời này có thể khiến bà cả Kỷ tức giận đến mức này!
Nhưng dường như Kỷ Vân Như có điều gì cấm ky, vấn không để nữ vệ sĩ bên cạnh ra tay với Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm cũng phát hiện ra vấn đề này nên càng can đảm hơn.
Cô ngang nhiên nhìn Kỷ Vân Như, trước đây cô có chút sợ hãi trước sự ép buộc và vẻ quý tộc trên người của bà ta, nhưng khi chú của cô bảo cô đừng sợ, cô không sợ chút nào.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa lập lòe.
Kỷ Vân Như năm chặt tay.
Bà ta tự nhủ trong lòng… nhất định phải nhịn xuống, nhất định phải nhịn.
Chỉ cần anh trai tỉnh lại, trên đời này không ai dám bắt nạt bà ta, tự phụ trước mặt bà ta!
Là Tô Noãn Tâm phải không? Bà ta nhớ kỹ rồi Mọi người đột nhiên nhìn thấy nụ cười trên miệng Kỷ Vân Như.