Chương 406: Ông cụ còn chuẩn bị chiếu khác nữa, đối phó với thằng nhóc này
Lệ Minh Thành lại nói: “Ông nội… Con cũng muốn giống như các anh họ vậy… Nhanh nhanh đến công ty thực tập một chút, tranh thủ sau này, trợ giúp cho anh họ Minh Viễn chia sẻ một ít khối lượng công việc” Lệ Minh Thành nói xong, có chút cẩn thận từng li từng tí nhìn Lệ Minh Viễn một chút. Lệ Minh Viễn lại không nhìn anh ta lấy một lần, vẫn giữ câu nói kia, nói với Lam Thanh Nhu.
“Chỉ cần thím hai thẳng thắn trả lại của hồi môn của mẹ tôi cho tôi, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho Minh Thành một chức vị không tồi, ngay cả thực tập cũng không cần làm, nhậm chức thẳng luôn là được”
“Cái này.”
Ông cụ Lệ không nhịn được thở dài nói: “Con dâu nhà thằng hai… Nếu như Minh Viễn đã khăng khăng muốn cho bằng được, chi bằng bây giờ trả lại đi… Đó vốn dĩ là đồ của mẹ Minh Viễn mà”
Nếu bà ta đã bỏ đi thân phận này, vậy thì đừng cứ nắm mãi thứ chỉ có thân phận này mới có được như vậy.
Ý ông cụ Lệ nói bóng gió, đã rất rõ ràng rồi. Lam Thanh Như chỉ cảm thấy trong lòng mình như bị thắt chặt, vô cùng áp lực. Đó là của hồi môn của bà ta… Bởi vì gả cho người cầm quyền của nhà họ Lệ, con trưởng của nhà họ Lệ… Gia tộc mới cho nhiều của hồi môn như vậy.
Nếu ngay từ đầu gả cho Lệ Lâm, chắc chắn sẽ không có nhiều như vậy.
Nhưng, đây là đồ đạc của bà ta, bà ta đã nắm trong tay mấy chục năm qua, làm sao nỡ lòng nào cứ buông ra như vậy được. Nhưng Lệ Minh Viễn lại một mực không chịu buông tha, khăng khăng rằng đó là đồ của mẹ anh, mà mẹ anh thì đã qua đời rồi.
ở trong mắt anh, bà ta đã là một người chết từ lâu…
Mà trong lòng cũng cụ Lệ cũng hiểu rõ, đứa cháu lớn nhà mình đâu phải là người thiếu thốn chút của hồi môn ấy, mà là bởi vì trong lòng anh có nỗi hận, không muốn nhìn thấy người phụ nữ này sống yên ổn.
Anh muốn thay người bố đã chết của anh, xả giận mà thôi.
Đáy lòng ông cụ không khỏi yên lặng thở dài lần nữa, nói: “Minh Viễn, con cũng nên thông cảm cho thím hai của con đã nhiều năm như vậy vất vả thay mẹ con kinh doanh của hồi môn, quản lý những tài sản của cải này… Chi bằng, những lợi nhuận sau này, cứ để lại cho thím hai là được rồi, tốt xấu gì cũng là người một nhà.
. Nhưng, danh sách của hồi môn ban đầu… Vẫn trả lại cho thằng nhóc con như cũ không thiếu chút nào, được không?”
Anh cũng nên để lại một chút cho cô dâu tương lai của Minh Thành nữa chứ!
Lệ Minh Viễn nghe ông nội anh tận tình khuyên bảo, nhường nhướng mày nói: “Của hồi môn ngay từ lúc ban đầu… Cũng không thể thiếu được, trong vòng ba ngày phải đưa ra! Nếu không, mọi thứ không cần phải bàn thêm gì nữa”
Coi như là, anh đã nể mặt ông nội anh lắm rồi.
Trong nhà này, hầu như tất cả mọi người đều biết, cũng chỉ có ông cụ Lệ nói, Lệ Minh Viễn mới nghe hai câu.
Về phần những người khác, Lệ Minh Viễn hoàn toàn không để vào mắt.
Lam Thanh Như hít sâu một hơi, vì tương lai của đứa con trai nhỏ, bà ta cũng không thể không đưa ra lựa chọn.
“Được rồi… Trong vòng ba ngày, tôi sẽ đưa danh sách của hồi môn ngay từ lúc ban đầu, trả lại cho cậu không thiếu một xu! Chỉ là… Minh Viễn à, thím hai thật sự là có lòng tốt mà nhắc nhở cậu cậu cưới một con nhóc thấp kém không ra gì vào nhà, chắc chắn sẽ hối hận, cô ta hoàn toàn không thích hợp với cậu đâu”
Lệ Minh Viễn cười khẩy nói: “Thím hai sau này thím cứ tìm cho Minh Thành, một người Vợ mà thím cảm thấy hợp với anh ta là đủ rồi!”
“Về phần chuyện của tôi, bố mẹ tôi đều đã qua đời, chỉ cần ông nội không có ý kiến gì… Tôi có quyền tự mình đưa ra bất kỳ quyết định nào”.
Ông cụ Lệ vội vàng nói: “Có nghĩa là nếu ông già này có ý kiến, con sẽ cân nhắc sao?”
“Không phải theo yêu cầu của ông nội, quan sát một hai năm trước đã, không được vội vàng kết hôn sao? Đây chẳng lẽ không phải là làm việc theo ý muốn của ông nội rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!