Chương 592
Gương mặt Tô Ngọc Mỹ mang biểu cảm kinh ngạc, nói: “Bố bố.” Ông lão không hề liếc mắt nhìn bà một cái, đứng dậy đi ra ngoài: “Đi, đều đi! Cậu nhóc, cậu tốt nhất nói được làm được!”
Những người còn lại đều nhìn chăm chú vào Lê Minh Viễn, sau đó cắn răng rời đi.
Vào lúc cuối cùng đi, Trương Cần Diệp và Trương Mạn
Hoa đều thấy lưu luyến không rời.
A a a!
Người đàn ông cực phẩm lại có tiền như vậy, vì sao lại để cho Tô Noãn Tâm chiếm dụng!
Cuộc đời này quả thật không công bằng.
Tâm tình Tô Ngọc Mỹ rất phức tạp.
Người đi rồi, phòng khách vốn đầy người lập tức trở nên trống trải.
Tô Ngọc Mỹ ôm ngực, thần sắc thoạt nhìn hơi khó chịu.
Lệ Minh Viễn không khỏi chột dạ nói: “Dì Tô, dì không nỡ bỏ những người thân đó?”
Vậy anh phạm phải sai lầm lớn rồi.
Tô Ngọc Mỹ lắc đầu nhìn Lệ Minh Viễn, biểu cảm đau lòng nói: “Dì không nỡ bỏ những người đó ư? Dì tiếc mười tám tỷ kia kìa! Cho dù muốn dùng tiền đối phó bọn họ cũng không cần phải chi tận mười tám tỷ! Dì phải lên lớp bao nhiêu năm mới có thể kiếm đủ mười tám tỷ kia!”
Nghe vậy, Lệ Minh Viễn lập tức nhẹ nhàng thở phào.
Tô Noãn Tâm lập tức cười ra tiếng.
“Chú à, em cũng hiểu rằng mười tám tỷ mà cho những người này thì không hề có giá trị gì cả.”
“Người có thể thoải mái mở miệng cho bọn họ mười tám tỷ, trong mắt họ mới là người họ không thể trêu vào, sau này cũng không dám tới làm phiền. Nếu làm vậy, tức là bọn họ đang chọc giận người ta, coi như họ cũng không sợ sau đó có người đến cửa quậy bọn họ. Dì Tô không trách cháu làm dì mất đi nhiều người thân như vậy là tốt rồi.”
Tô Ngọc Mỹ tức giận nói: “Chẳng lẽ dì còn không biết cháu suy nghĩ cho tương lai của dì và Noãn Tâm sao? Bọn họ giống như bệnh nan y vậy, tiếp cận rồi mới biết rõ bên mình rốt cuộc có bao nhiêu yêu ma quỷ quái. Thái độ vừa rồi của bố dì thật là…Bỏ đi, đã đuổi rồi thì đời này cũng không cần có quan hệ gì nhau với nhau nữa. Noãn Tâm sau này cũng không phải gặp nhiều phiền toái nữa. Bằng không thì với thân phận của Minh Viễn, mười tám tỷ cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Tô Noãn Tâm cũng nói: “May mà có chú. Nếu không thì về sau em lại có nhiều người thân cực phẩm như vậy. Trời ạ, em cảm giác thanh danh của em có thể sẽ bị bọn họ liên lụy mà hỏng hết.”
“Cho nên mẹ cũng không thấy Minh Viễn làm sai cái gì, ngược lại cậu ấy còn quyết đoán hơn chúng ta! Haiz, trong mắt một đám người đó chỉ muốn tìm chỗ tốt, căn bản không quan tâm đến người thân là chúng ta. Để làm gì chứ? Sau này ở chung với nhau thì cũng mệt tâm thôi. Biến mất thì cũng biến mất rồi, Minh Viễn cũng không cần nghĩ nhiều. Mười tám tỷ kia để dì từ từ đi làm rồi sẽ trả lại cho cháu.
“Không cần ạ.
“Phải cần, Noãn Tâm nhà dì đã thiếu cháu quá nhiều rồi.”
“Mẹ, vậy cũng không cần mẹ phải đi làm. Để con làm đi, con quay phim còn kiếm tiền nhiều hơn mẹ đó! Tiền của mẹ sau này kiếm được cứ tự tiêu đi!”
Tô Ngọc Mỹ cười khổ nói: “Vậy cũng đúng, Noãn Tâm cứ diễn thật tốt. Tiền này để mẹ tự kiếm
Lệ Minh Viễn thấy bà đã có ý như vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao cô nhóc con vẫn có thể, cô nhóc con này cũng không thiếu tiền.
“Đã đói bụng chưa? Dì đi nấu cơm trưa cho hai đứa.
“Mẹ, còn sớm mà, mẹ cứ ngồi một lát đi. Đúng rồi mẹ, tối con với chú đi ra ngoài xem phim, không ăn cơm chiều ở nhà.”