Chương 811: Thế mà Kỷ Vân Như lại đến đây
Nhiếp Hạo nghe vậy thì trực tiếp bật cười thành tiếng.
“Được, tôi chờ em dưỡng lão cho tôi.”
“Ghét anh!”
Nói xong con bé nhảy xuống giường, xỏ dép hùng hùng hổ hổ đi vào nhà vệ sinh cầm lược ra.
Nhiếp Hạo rất thông minh, sau khi học qua cách chải tóc một lần là anh ta có thể thuộc lòng.
Anh ta lại tết cho Minh Dao bím tóc con rết, nhìn rất xinh.
Minh Dao nhìn bộ dáng xinh đẹp ở trong gương xong mới tha thứ cho anh ta.
Đợi khi cô cất lược xong trở về giường, Nhiếp Hạo không cho cô đi lên.
Minh Dao thở phì phò nhìn anh ta: “Anh làm cái gì vậy?”
“Đi tập hai mươi cái nhún chân, hai mươi cái gập bụng, hai mươi cái chống đẩy, sau đó nhảy vọt năm mươi cái ở đây rồi mới được đến đây “Em không làm, việc gì em phải…
“Ngoan, phải chịu khó tập thể dục, nếu không mỡ sẽ bị tích tụ, sẽ không tốt đối với sự phát triển của em “Tại sao anh lại quan tâm đến cơ thể của em như vậy?”
“Tôi đang trông cậy vào lúc em lớn lên sẽ biến thành một người đẹp đó.
Lúc này Minh Dao bày ra vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Hừ! Làm thì làm, em rất là lợi hại đó! Thỉnh thoảng đàn chị còn dạy em Taekwondo nữa đó!”
“Ừm, dùng để phòng thân được, em có thể mời thêm huấn luyện viên chuyên nghiệp đến để dạy em “Anh mời giúp em sao?”
“Không có vấn đề gì, chỉ cần em chịu học.”
“Nhiếp Hạo, có phải anh có rất nhiều tiền không?”
“Không tính là có rất nhiều tiền, nhưng cũng không thiếu tiền, em hỏi cái này để làm gì?”
“Em rất tò mò… Anh quay phim lâu như vậy, danh tiếng cũng lớn như thế, tiền catse cũng cao… Chắc chắn phải có rất nhiều tiền”
“Không có nhiều tiền, tiêu hết rồi.”
“Nếu anh không có nhiều tiền thì không cần phải mời giáo viên giúp em đâu, tự em mời là được.”
Nhiếp Hạo không khỏi bật cười nói: “Vẫn đủ để mời một giáo viên tới dạy”
“Thật là! Đã là cẩu độc thật còn tiêu tiền như vậy… Không biết để lại một ít tiền để sau này mà dưỡng lão!”
“Không phải là có em dưỡng lão cho tôi rồi đó sao?”
“Vậy nếu như em không có ở đây thì sao?”
“Không có em thì tôi sẽ vào viện dưỡng lão. Nếu không đủ tiền thì vào viện dưỡng lão hơi kém tý là được.
“Sau đó cuộc sống của anh cứ trôi qua như vậy sao?”
“Không được sao?”
“Ha ha, anh vui là được.
“Nhưng tôi thì không vui chút nào.”
“Vậy là do anh đáng đời, là chính bản thân anh biến cuộc sống của mình thành như vậy!”
“Ừm, tôi đáng chết”
“Lại giả bộ đáng thương, tôi làm, tôi làm là được chứ.”
Cái tên này luôn muốn nó mệt chết. Minh Dao chống tay xuống mặt đất, từ từ chống đẩy
Nhiếp Hạo ngồi ở trên giường buồn cười nhìn nó: “Động tác không đúng.
“Anh đừng bắt bẻ, em chỉ là một đứa bé… có thể động tác sẽ làm không đúng.”
“Hiện tại mới biết mình là đứa bé?”
“Em vẫn luôn biết được không!”
Nhiếp Hạo cảm thấy ngày hôm nay trôi qua rất thú vị. ít nhất từ khi con bé này tới đây, anh ta luôn cảm thấy thú vị, không hề nhàm chán.”
Chờ Minh Dao làm xong ngồi xổm ghé vào trên giường bệnh, Nhiếp Hạo vẫn ngồi im trên chăn không muốn nhúc nhích.
“Em thấy anh đang muốn em mệt chết”
Đúng lúc bên ngoài cửa có người hô to: “Thưa bà, đây là phòng bệnh tư nhân, không cho bất cứ ai đến thăm khi chưa được bệnh nhân cho phép.
“Cút đi!”
Trong phòng bệnh, vẻ mặt cả hai người một lớn một nhỏ lập tức thay đổi. gì!”