Chương 917: Lệ Minh Viễn sắp điện rồi
Phòng kế bên.
Lê Minh Viễn sắp điên rồi. Anh bị cô nhóc này ép ăn mận.
Vốn dĩ, anh không muốn ăn, cũng không tin mấy lời cô nhóc này nói.
Ăn xong có thể phát tài gì đó.
Nhưng cô nhóc không chịu bỏ cuộc, phải khiến anh ăn cho bằng được.
Anh cũng phối hợp, cắn một miếng, xém chút đã ê hết cả răng, nên không chịu ăn nữa.
Tô Noãn Tâm bĩu môi, làm nũng nói: “Chú ơi, ăn hết đi mà…”
Sắc mặt Lệ Minh Viễn tái nhợt nói: “Tô Noãn Tâm, em tự mình ăn thử một miếng xem!”
“Hả? Rất chua sao?”
Tô Noãn Tâm dùng đầu lưỡi liếm một miếng, cả khuôn mặt đều nhăn lại.
“A phì phì…sao lại chua như vậy…nhưng chú ơi, có chua chúng ta vẫn phải ăn.”
Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Sao em không ăn?”
“Chú cũng đã ăn một miếng rồi, thì phải ăn cho hết chứ…”
“Không ăn.”
“Chú…ăn đi mà, ăn xong thì ăn một viên kẹo, được không… không thể lãng phí đầu. Loại quả này nếu không ăn hết mà vứt đi, sẽ bị trời phạt đấy! Của cải trời cho, chúng ta phải nhận thôi.”
“Muốn ăn thì tự em ăn đi.”
“Được thôi…Chú không ăn, cũng chỉ có mình em ăn thôi…” Vẻ mặt Tô Noãn Tâm đau khổ, cầm lấy quả mận, cắn một miếng nhỏ. Rõ ràng là nó quá chua, nên chỉ có thể nhai được vài cái rồi nuốt xuống…
Lệ Minh Viễn nhìn khuôn mặt cười đến vặn vẹo của cô thì đau cả đầu.
“Phải ăn hết sao?”
“Phải ăn hết…Nếu không sẽ làm trái ý ông trời, sẽ xảy ra chuyện xấu đó.”
Lệ Minh Viễn thực sự không thể làm gì được.
Để cô nhóc này chịu khổ hay tự mình chịu khổ…chọn một trong hai, anh chắc chắn sẽ chọn về thứ hai.
Gần như là ép buộc bản thân, anh chộp lấy trái cây từ tay cô nhóc, cho hết vào trong miệng.
Chua…chết đi được Nhưng vần cố găng ăn xong rồi nuốt xuống bụng Anh thề, cả đời này anh sẽ không bao giờ ăn mận nữa “Woal Chú giỏi quá đi, một miếng ăn hết luôn!
Lệ Minh Viên nhả hột ra…cau mày nói: “Kẹo đâu? Ộ ‘Hả? Kẹo…À vâng, phòng khách ở tâng dưới có, em xuống dưới lấy: Tô Noãn Tâm chạy như bay xuống tầng.
Trong phòng khách ở tầng dưới, ông cụ Lệ, Lệ Minh Ngọc và Lệ Minh Nguyệt đều đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV và nghịch điện thoại Thấy cô đột nhiên đi xuống, cô mỉm cười chào.
hỏi với bọn họ, sau đó câm một năm kẹo chạy vội lên lâu, Lệ Minh Nguyệt tò mò, vội vàng gọi cô lại “Chị dâu nhỏ, chị lấy kẹo làm gì vậy?”
“Cho chú nhà chị ăn!”
Nói xong, cô liên chạy đi Lệ Minh Nguyệt kinh ngạc nói: ‘Không phải anh họ không ăn đồ ngọt sao?” Khóe miệng Lệ Minh Ngọc giật giật: “Chị dâu cho…mới chịu ăn sao?”
Ông cụ Lệ nhướng mày nói: “Thăng nhóc đó đã sớm không còn là thằng nhóc lúc trước rồi…Thay đổi nhiều quá”