Lọc Truyện

CHÚ À CƯNG CHIỀU TÔI NHÉ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 950: Người có năng lực nhận

Lệ Minh Viễn kiên nhẫn nghe xong thì nhàn nhạt nói: “Nghe vậy thì là một người tốt…Ngày khác nếu có thời gian chúng ta sẽ gặp lại nhau…Anh nói những lời này đều là những lời học được từ nhà họ Kỷ…Năm đó, bởi vì nhà họ Kỷ có một Kỷ Vân Tiêu, cùng bố anh ta là Kỷ Trung Kiên, hai bố con đều là người có năng lực liên thủ với nhau mới khiến cho gia tộc lớn mạnh thành loại trình độ đó…

Khiến cho người của dòng thứ hai dòng thứ ba của nhà họ Kỷ toàn bộ đều bị nuôi thành đồ bỏ đi chỉ biết giữ khư khư cái suy nghĩ chỉ cần dựa vào dòng chính của nhà họ Kỷ là có thể cơm áo gạo tiền không cần lo nữa…

Cho nên cuối cùng đến khi Kỷ Vân Tiêu vừa xảy ra chuyện một cái ngày ngày phải đổ tiền vào tiền thuốc thang, cộng thêm việc trong nhà họ Kỷ đều loạn thành một vòng…Gia đình hoang tàn, người đánh nhau chia năm xẻ bảy số gia tài kia nhiều vô số kể.

Nhà họ Kỷ cứ như vậy mà rơi vào kết cục tán gia bại sản…Nhưng, trước khi tán gia bại sản còn có thể đứng vững hơn hai mươi năm mà không ngã…Có thể thấy, năm đó hai bố con nhà họ Kỷ xây dựng lên cái giang sơn này phải nói là có bao nhiêu vững chắc”

Lệ Minh Thành nghiêm túc nghe, có chút hiếu kỳ nói: “Kỷ Vân Tiêu…Lợi hại như vậy sao? Tất cả mọi người trong nhà họ Kỷ đều đang chờ Kỷ Vân Tiêu tỉnh lại…Nhưng mà lỡ đâu không tỉnh nữa thì sao?”

“Không tỉnh nữa thì kết quả cuối cùng của nhà họ Kỷ sẽ rất thảm…Người trong nhà họ Kỷ đều mượn nợ khắp nơi bị nợ bám thân đến mức không có nhà để về…”

“Anh, vậy tại sao anh lại phải giúp nhà họ Kỷ?”

“Cái này không thể nói cho em được…Tóm lại, Kỷ Kiều Văn nói những lời này cũng là vì có người chỉ điểm. Anh ta cũng là người đã bị giới kinh doanh này dạy lên, nhưng bản lãnh cũng không tính là quá lớn.

Hôm nay đến đây cũng chỉ để ổn định thế cục trước mắt còn việc muốn hóa giải nguy cơ của nhà họ Kỷ…anh ta còn chưa đủ trình độ đó”

“Em biết…Anh, em sẽ cố gắng…”

“Ừ, không cần phải nghe người ngoài nói luyên thuyên. Ở trong mắt anh thì tập đoàn Quốc Doanh…Cũng không tính là gì. Sớm muộn gì thì cũng sẽ có một ngày anh quá mệt mỏi muốn mang cô nhóc của anh đi ra ngoài dạo một vòng khắp thế giới thì giữa em cùng Minh Ngọc…Một trong hai người phải có người có đủ năng lực đảm đương chức vị này”

Lệ Minh Thành ở bên đầu điện thoại lộ ra vẻ mặt đầy khiếp sợ nói: ‘Anh…Chuyện này sao có thể. Em cùng Minh Ngọc cũng không có bản lĩnh lớn giống như anh có thể tự mình xử lý công việc của tập đoàn Quốc Doanh thật tốt

Lệ Minh Viễn không khỏi cười lạnh nói: “Chẳng lẽ anh phải vì nhà họ Lệ mà bán mạng cả đời này hay sao? Ngay cả thời gian rảnh cho bản thân cũng không có sao? Sau này lại tới phiên những đứa trẻ của anh phải thay thế anh sao? Các người dựa vào cái gì! Mọi người đều coi vị trí của người nằm quyền hành cao nhất như bảo vật mà tranh nhau đế bể đầu chảy máu…Riêng Lệ Minh Viễn tôi thì không coi là vậy. Chỉ cần là người tài trong nhà họ Lệ có thể làm được, không đem giang sơn mà một tay ông nội xây dựng lên làm sụy đổ thì tùy thời tôi đều có thể nhường lại cái vị trí tổng giám đốc này cho người đó.”

Lệ Minh Thành cảm thấy dường như thế giới quan của mình đều đã bị đánh sụp mất rồi.

Thì ra ở trong mắt anh họ…vị trí người đứng đầu trong nhà họ Lệ chính là thứ trói buộc anh. Anh căn bản cũng không muốn.

Phỏng chừng rằng ông nội cũng biết chuyện này…Mới có thể chế trụ được dòng thứ hai cùng dòng thứ ba.

Ngay cả đứa con nhỏ nhất, cũng không phân chia chút quyền lực nào.

Chỉ giao một vài công ty nhỏ hay công xưởng cho các bậc bố chú của dòng thứ hai cùng dòng thứ ba xử l Cho nên mấy câu giải thích kia của Kỷ Vân Như thật buồn cười biết bao.

Lệ Minh Thành không khỏi cười khổ nói: “Biết rồi…Anh họ.”

“Ư…Còn có chuyện gì khác không?” “Kỷ Kiều Văn nói…Muốn cho Hoài An học cách tự lực cánh sinh…Chuyện này, anh có ý kiến gì không?”

“Đây là chuyện mà Kỷ Hoài An phải tự mình lựa chọn…Cô ấy muốn ở nhà làm một vị bà chủ giàu có giống như đại đa số các vị bà chủ nhà giàu có giúp chồng dạy con cũng được…Muốn tự lực cánh sinh đều được. Cuộc sống của một người chính là do người đó tự mình chọn lựa”

“Em biết…Bây giờ em mới suy nghĩ, Hoài An trông thế nào cũng không giống một người phụ nữ có thể độc lập…Con gái rượu trong nhà như cành vàng lá ngọc thì có thể làm được gì cơ chứ? Nếu như cô ấy thật sự muốn làm chút gì đó thì em còn thật sự không biết nên để cho cô ấy làm gì mới được luôn đây” “Không phải con gái nhà họ Kỷ đều hiểu biết thuần thục về cầm kỳ thi họa sao?”

“Đúng vậy Kỷ Kiều Văn nói…Những thứ kia đều là chút phong hoa tuyết nguyệt mà thôi không có ích gì”

“Suy nghĩ của Kỷ Kiều Văn đó là tư tưởng cũ…Bây giờ những thứ như cầm kỳ thư họa này đều đã được người đời coi như là những kỹ năng rất được coi trọng. Người có những kỷ năng này đều có thể làm được rất nhiều thứ…Ví dụ như mở một cửa hàng đàn, mở lớp dạy kỹ năng…làm giáo viên giảng dạy cho các học sinh trong trường…Cũng là một nghề rất tốt. Chỉ cần có thể bỏ chút tâm tư vào nó thì trên đời này chuyện có thể làm thật sự rất nhiều”

Lệ Minh Thành lập tức bị đánh cho tỉnh đáy lòng đây cảm kích nói: “Cám ơn anh trai đã chỉ điểm…Em biết nên làm như thế nào” “Ừ…Còn có chuyện gì khác không?”

“Không có, quấy rầy anh rồi.” “Không có gì…Người trong nhà có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể hỏi anh chứ đừng tin theo những lời mà người bên ngoài nói.”

“Vâng”

Sau khi Lệ Minh Thành gọi điện thoại xong thì ngồi ở trên giường trong phòng trầm tư một hồi rất lâu.

Trong chốc lát, liền cười, lại còn cười một cách rất vui vẻ vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Anh họ…Thật sự coi mình là người trong nhà, coi mình thành em trai mà dạy bảo cùng nuôi dưỡng…

Anh họ thật sự rất nhạy béng, chuyện lớn nhỏ gì cũng có thể thông suốt như vậy.

Ngay cả anh cả nhà họ Kỷ cũng không sánh bằng một nữa so với anh cả nhà anh, sau này anh chỉ nghe theo lời anh anh họ nhà anh.

Cực kỳ kiêu ngạo…Đó là anh của anh, là anh ruột…ở cùng một chỗ với anh, sau khi ngây người hơn mười tháng, hai người mới được sinh ra.

Vốn là thứ đồ bị chán ghét, bây giờ lại đột nhiên trở nên có chút cảm kích.

Thật giống như chỉ cần nghĩ như vậy thì quan hệ của mình cùng anh họ liền càng ngày càng nhích gần hơn với nhau.

Anh thích như vậy.

Tô Noãn Tâm ngủ một giấc đến tận trời tối mới coi như là no giấc mà rời giường đi ăn cơm.

Thời gian này, Lệ Minh Viễn đã ở trong phòng làm việc đã bắt đầu xử lý công việc.

Trong phòng khách, thím Lý thấy cô vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ thi không nhịn được cười nói: “Noãn Tâm buổi chiều ngủ trễ như vậy coi chừng buổi tối không ngủ được nha”

“Ha ha…Vậy buổi tối con ngủ trễ hơn một chút.”

Thím Lý không khỏi bật cười nói: “Vậy thì tối cứ ngủ trễ đi, dù sao thì cũng có cậu chủ cùng thức với con…Đúng rồi Noãn Tâm, ngày hôm qua có phải là con đã trở về nhà cũ cùng cậu chủ rồi không?” “Đúng vậy?”

“Bây giờ ông cụ đối xử với con như thế nào?”

“Tốt vô cùng nha… Trước còn chê xuất thân của con không tốt, thái độ đối đãi với con quả thật rất kém nhưng sau này lại thay đổi cái nhìn đối với con…Ngày hôm qua con còn nấu món thịt xông khói cho ông cụ Lệ ăn nữa cơi”

“Ha ha ha, Noãn Tâm của chúng ta thật là hiền huệ! Chắn chắn là ông cụ thích một người cháu dâu biết nấu cơm đây mà. Bởi vì năm đó bà nội của cậu chủ cũng biết nấu cơm.”

“Thím Lý… Thím là người làm trong nhà chính của nhà họ Lệ rồi đi theo chú cùng nhau chuyển ra ngoài sao ạ?”

“Tôi vốn chính là nữ người làm cũ của nhà họ Lệ…Ông cụ sắp xếp tôi đi theo cậu chủ. Sau khi cậu chủ rời khỏi nhà liền mang theo tôi đi..”

“Oa! Vậy thì thư ký Lý cũng vì lý do giống thím mà đi theo chú sao?” “Lý Mạnh sao, đó là người mà sau này tôi đã nói với cậu chủ, cậu chủ không nói hai lời liền mang theo bên người nuôi dưỡng…Mấy năm trước, Lý Mạnh còn là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông, mới vừa tốt nghiệp cái gì cũng không biết…vẫn là do cách dạy dỗ của cậu chủ nên bây giờ mới có thể làm được nhiều chuyện lớn như vậy đi “Đúng vậy đúng vậy, thư ký Lý thật sự rất lợi hại…có rất nhiều chuyện chú đều giao cho anh ta xử lý. Anh ấy tựa như có thể phụ trách được lượng công việc mà bốn người cùng làm. Cũng là một người cực kỳ lợi hại đó ạ. Con nghe mẹ con đã nói qua cậu ấy cơ hồ là một người toàn năng đó.”

Thím Lý cười híp mắt nói: “Cũng không có gì. Đều là nhờ phúc của cậu chủ cải”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT