Chương 967
Anh đã không còn để ý Anh phối hợp gật đầu nói: ” Ừ…Rất êm tai.”
“Vậy em nói tiếp… Tô Noãn Tâm muốn cùng Lệ Minh Viễn trải qua cả một đời…Tô Noãn Tâm sẽ sinh khỉ con cho Lệ Minh Viễn, sinh cả một ổ luôn…Tô Noãn Tâm muốn cho người chú không được hưởng thụ tình yêu của mẹ nguyên vẹn, để cho các con của anh ta, toàn bộ đều được hưởng thụ hết cả!
Cho nên chú…Chú nhất định phải sống lâu trăm tuổi, phải thương thân thể mình thật tốt…Biết không”
Lệ Minh Viễn được ý của cô, đáy lòng không khỏi lộ ra vẻ xúc động.
Bé con biết nói chuyện như vậy, thật sự là khôn khéo đến bất ngờ…
Anh cũng từng nghĩ qua.
Tất cả những ký ức bất hạnh ở tuổi thơ của anh, tuyệt đối sẽ không để cho những đứa con của họ gặp phải nửa chuyện như vậy.
Anh sẽ cho bọn họ tình yêu của ba hoàn chỉnh.
Sẽ đối xử với mẹ của bọn họ, tuyệt đối không hai lòng.
Đến nổi bé con…Bản thân mình vẫn còn con nít, loại chuyện cho những đứa trẻ tình yêu của mẹ hoàn chỉnh, thật sự không dám nghĩ đến.
“Được… Anh đồng ý với em.
“Chú thật ngoan!”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn co giật bày tỏ…Sau khi anh lớn lên đã không còn người nào dùng loại chữ này để hình dung anh nữa.
“Trở về nhà đi, ngày mai không phải phải dậy sớm sao?”
“Ừ, phải dậy sớm…Ngày mai phải đi đến tổ kịch rồi, chú đi làm mang tiểu Bạch theo đi, em với nó đã thân với nhau lắm rồi, một tháng không trở lại, lần này trở lại một cái nó liền dính lấu em, chuyện này đã đủ chứng minh nó đã nhận em làm chủ rồi, Có thể mang ra khỏi cửa thay em chăm sóc cho chú bên cạnh”
“Được”
Hôm sau, Tô Noãn Tâm trở về tổ kịch.
Lệ Minh Viễn ôm con cáo trắng, đi đến tập đoàn Quốc Doanh.
Ở dưới hầm để xe bị không ít nhân viên nhìn thấy, mỗi một người đều tò mò không dứt.
Tổng giám đốc đại nhân lại theo thú cưng đi làm…Đây là lần đầu thấy.
Lý Mạnh còn đến sớm hơn Lệ Minh Viễn, sáng sớm đã thấy anh ôm con cáo đi vào phòng làm việc, không khỏi cười nói: “Tổng giám đốc rốt cuộc đã mang tiểu Bạch ra khỏi cửa rồi sao”
“Ừ, đã học nhận chủ”“
“Buổi trưa cấp cho nó chuẩn bị thức ăn chứ?”
“Thịt chín là tốt, không thêm muối”
“Được!”
Lệ Minh Viễn đột nhiên nhìn thẳng anh ta, nói: “Có chuyện, muốn nói với anh một tiếng”
“Sao?”
“Mẹ của anh đã biết anh có người thích rồi, còn biết người đó là ai”
Sắc mặt Lý Mạnh không khỏi cứng đờ nói: “Cái…Cái gì… Tổng giám đốc anh đang nói gì tôi nghe không hiểu, tôi không có người mình thích”
Lệ Minh Viễn nuôi bên người Lệ Minh Viễn cười như không cười nói: “Phải không?”
Lý Mạnh hít sâu một hơi nói: “
“Tôi nhớ lần đầu tiên anh và tôi gặp mặt nhau, tôi đã nói với anh quy tắc của tôi”
“Khục khục…Tôi biết, không thể lừa dối anh”
“Trả lời một lần nữa”
Lý Mạnh sắp khóc lên.
“Tổng giám đốc…Đây là chuyện riêng, mong anh bỏ qua cho”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Tôi tốt bụng nhắc nhở anh thôi, mẹ Lý đã biết”
“Tổng giám đốc.
“Bị bé con ngồi dưới đất chơi xấu, ôm bắp đùi không buông tay…Bị buộc phải nói ra”
Cho nên cô Tô muốn làm gì?
Cô Tô…Hình như không có thù gì với anh tiết lộ sao?”
Lý Mạnh cười khổ nói “Chắc là mẹ Lý muốn biết…Mà cô ấy có mối quan hệ tốt với mẹ Lý nên hỏi giúp”
“Được rồi…Mẹ tôi năm nay thúc giục có chút ác.”
“Đó là bởi vì tôi có vị hôn thê, anh không có.”