Chương 992
Trong phòng của Nhiếp Hạo.
Kỷ Vân Như ngồi ở trên sô pha, kiên nhẫn chờ.
Nhiếp Hạo bước vào, cô ta ngước mắt quét về phía anh, nhìn gương mặt kia của anh…Trong mắt cô ta không khỏi đảo qua một chút si mê.
“Anh Thành…”
Vừa nghe giọng nói này, Nhiếp Hạo biết, cô ta có nhu cầu.
Nhưng anh lại không có tâm tư đó.
Anh ta nói nhàn nhạt: “Em tới có chuyện gì?”
Ánh mắt Kỷ Vân Như quét qua cửa một cái, tám nữ vệ sĩ đều lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Cô ta trực tiếp đứng dậy, đi đến trước mặt Nhiếp Hạo, ôm vòng lấy cổ anh.
Môi liền dán lên môi anh ta.
Nhiếp Hạo lại quay đầu tránh đi nói: “Xin lỗi, hôm nay anh có việc”
Trong mắt Kỷ Vân Như hiện lên một sự tức giận, nhàn nhạt nói: “Chuyện gì?
“Minh Dao bị bệnh…Anh đi mua thuốc cho con bé, còn chưa có đưa À…Chỉ là một đứa con hoang mà thôi, thật đúng là đáng giá để anh tỉ mỉ che chở như vậy nhỉ?”
Nhiếp Hạo nhàn nhạt nói: “Minh Dao là con hoang? Vậy anh đây là gi”
Kỷ Vân Như không khỏi sửng sốt.
Thời gian trôi qua đã lâu…Cô ta cũng đã quên mất xuất thân của Nhiếp Hạo.
Một người ngay cả bố ruột mình là ai cũng không biết…
Cô ta nhàn nhạt nói: “Để ý như vậy làm gì? Quan trọng sao?”
“Ừm, không quan trọng…Chỉ là, không có tâm tư”
Nhiếp Hạo đem tay đang vòng lấy cổ mình của cô ta đẩy ra rồi thả xuống.
Sắc mặt Kỷ Vân Như trâm xuống nói: “Anh chống lại tôi?”
“Cho nên, em muốn trừng phạt anh sao?”
“Nhiếp Hạo, hiện tại tâm tình của tôi đang tốt…Anh chớ có chọc tôi”
“Chỉ là hiện tại tâm tình của anh rất không tốt, cho nên không có hứng thú!”
“Bởi vì tôi làm con ranh kia bị thương, cho nên anh ở chỗ này chống lại tôi sao? Nhiếp Hạo, anh đã quên thân phận của anh là gì rồi à! Chẳng qua anh chỉ là một con chó mà Kỷ Vân Như tôi nhôi mà thôi!”
“Chó cũng có cảm xúc của nó”
“À…Xem như tôi đã hiểu rồi, anh đây còn rất để bụng vì con nhỏ kia nhỉ! Thế nào? Khẩu vị trở nên nặng như vậy rồi sao?”
“Cô sẽ có tâm tư này đối với con của mình à?”
“Chát” một thanh âm vang lên, sắc mặt Kỷ Vân Như xanh mét nói: “Nhiếp Hạo!”
Mặt Nhiếp Hạo bị tát quay sang một bên, nhàn nhạt nói: “Tôi nói, hôm nay tôi không có tâm tình.”
“À…Tôi lại lạ anh quá rồi à! Chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi!
Tôi chịu đựng anh một lần nữa, là bởi vì anh còn có lợi với tôi, nhưng hiện tại tôi đã không thiết …Nhiếp Hạo, anh đã gần hết tác dụng rồi…Nếu anh còn không biết điều như vậy, thì ở trong mắt Kỷ Vân Như tôi anh sẽ chả là cái thá gì thật đâu!”
Nhiếp Hạo rũ mắt, không nói gì.
Kỷ Vân Như thấy anh như vậy, giọng hơi hòa hoãn chút nói: “Anh Thành…Nghe lời đi, đừng quên lúc trước, anh nói…Cả đời này anh sẽ nghe lời em nói sao? Không thể cãi lại em, biết không…Sẽ phải chịu khổ”