Lọc Truyện

Chú À, Em Yêu Anh!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Một tuần sau đó, Tư Hạ quyết định trực tiếp đến công trình nhà ở phía nam để thăm dò và kiểm nghiệm thực tế. Vốn có người đảm nhận công việc này rồi, nhưng cô vẫn muốn trực tiếp đến đó. Nghĩ là làm, cô nhắn tin xin phép Ảnh Quân cho mình ra ngoài. Vốn cô định đi taxi, ai ngờ anh lại muốn đi cùng cô.

Có anh đi theo cô cũng yên tâm hơn, thế nên chẳng ngần ngại mà đồng ý. Cô nhanh chóng mang theo giấy tờ cần thiết sau đó báo với trưởng phòng rồi rời đi.

Thang máy mở ra, cô gặp Cố Nguyệt. Cô ả chắc vừa ra ngoài gặp khách hàng về. Cô mỉm cười gật đầu như chào hỏi. Đổi lại là thái độ không mấy thiện cảm của cô ta.

- Cô đi đâu thế? Có biết trong giờ làm không?

- Tôi định xuống công trường phía nam. Tôi đã có xin phép chủ tịch rồi\, thưa giám đốc.

- Hừ\, được rồi\, đi đi!

Tư Hạ mỉm cười rồi xoay người bước vào thang máy. Cô tự hỏi bản thân làm gì sai mà cái cô giám đốc kia lúc nào cũng cố ý khó dễ cô thế không biết! Thôi thi cứ cố nhịn cho qua việc vậy, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình thôi.

Tư Hạ xuống nhà xe, đợi tầm mười phút sau thì Ảnh Quân cũng đến. Hai người đến thẳng khu công trình.

Bên này, nghe nói Tư Hạ xuống khu công trình, Cố Nguyệt như nghĩ ra điều gì, cô ta mỉm cưởi đầy gian xảo, bấm máy gọi cho ai đó.

- Alo\, tôi Cố Nguyệt đây\, giúp tôi một chuyện\, thù lao hậu hĩnh…

Ảnh Quân và Tư Hạ đã đến công trường. Nơi này đang vào giai đoạn hoàn thành, các ngôi biệt thự đã cơ bản thành hình. Tuy nhiên, vật tư xây dựng, gạch đá vẫn còn để lung tung khắp nơi. Anh cùng cô đi xung quanh để quan sát. Nơi đây đúng là vị trí đắc địa rồi, các hướng đều thông thoáng, đường đi thuận lợi. Các biệt thự xây rất tráng lệ, đúng là chỉ dành cho giới thượng lưu. Tư Hạ đi tới đi lui quan sát kỹ, còn không quên chụp hình lại và ghi chép kỹ lưỡng.

Trước mắt cô thấy mọi thứ rất ổn, chưa thấy có gì bất lợi. Nhưng cô không tin dự án này hoàn hảo đến thế, chắc hẳn sẽ có điểm sai sót, cô sẽ tìm ra được và dựa vào sai sót đó để hạ được chi phí đầu tư. Khi đi qua một dãy nhà, cô chợt phát hiện ra vấn đề, liền quay sang nói với anh.

- Chú\, chú thấy khu này có vấn đề gì không?

- Vấn đề?

- Đúng vậy\, khu này có chút vấn đề…

Tư Hạ liền nói với Ảnh Quân những gì cô nhận thấy. Những người mua nhà thường xem xét phong thủy. Nhưng ở vị trí này có thể thấy khi tối đến rất dễ bị ánh sáng của đèn đường hoặc đèn xe giao thông chiếu vào, điều này sẽ rất bất lợi cho gia chủ, có thể gây đau đầu, ảnh hưởng sức khỏe, tính tình.

Ảnh Quân vô cùng ngạc nhiên khi nghe Tư Hạ phân tích.

- Em cũng biết những thứ này nữa à?

- Thật ra em không biết gì nhiều đâu\, do đây là dự án nhà nên em mới tìm hiểu thêm. Chúng ta có thể dựa vào điều này để giảm bớt chi phí ban đầu\, vì có khả năng khu vực này sẽ không được nhiều người nhìn đến\, như vậy lợi nhuận sẽ giảm.

- Tôi đúng là không nhìn lầm em!

- Còn phải nói sao? À nhưng chú đã xem được vị trí nào để chúng ta xây dựng khu tích hợp chưa?

- Em nhìn thấy khu đất bên hướng nam kia không? Tôi thấy chỗ đó khá ổn\, sạch sẽ\, cao ráo\, lại gần vị trí trung tâm\, sẽ có nhiều người ra vào. Quan trọng là chỗ đó hướng ra sông\, thích hợp kinh doanh buôn bán.

- Chú cũng rành phong thủy đó chứ?

- Tôi là dân kinh doanh\, muốn không tin cũng không được. Được rồi\, chúng ta qua bên kia xem tiếp đi.

Hai người cứ đi xem nơi này nơi kia, nhưng đâu biết có người đang âm thầm toan tính điều đen tối. Người đàn ông bí mật kia nãy giờ vô cùng sốt ruột vì chưa tìm được cơ hội ra tay với Tư Hạ. Hắn cứ nghĩ cô đi một mình, nào ngờ lại có thêm Ảnh Quân đi theo.

Cuối cùng khi thấy hai người đi về phía tòa nhà đang thi công, hắn giả vờ trà trộn vào đội ngũ nhân viên xây dựng, cầm trên tay một viên gạch men, âm thầm chờ thời cơ. Đến lúc Tư Hạ đang ngồi xuống nhặt tài liệu rơi, hắn ta giả vờ như trượt tay để viên gạch rơi từ trên cao xuống.

Hắn cũng không có ý lấy mạng Tư Hạ, chỉ muốn dọa cô, nên chỉ cố ý để gạch rơi chệch một bên, lợi dụng những mảnh vỡ của gạch bắn lên làm cô bị thương.

Ảnh Quân đang đứng xem xét xung quanh thì chợt nghe có âm thanh gì đó, anh ngay lập tức phản xạ chạy nhanh về phía Tư Hạ.

- Tư Hạ coi chừng!

Anh vừa hét lên vừa vội vàng ôm lấy cô ngã sang một bên. Cả thân người anh ôm lấy Tư Hạ bảo bọc cho cô an toàn, còn anh thì bị mảnh vỡ của viên gạch bắn lên lưng chảy máu. Tư Hạ vẫn chưa kịp định thần chuyện gì vừa xảy ra, lại cảm thấy mặt anh nhăn lại, tay cô vòng trên lưng anh có cảm giác gì đó ướt ướt. Là máu! Trên tay cô là máu của anh, tay cô bắt đầu run rẩy, cô hoảng loạn không biết làm thế nào, nước mắt bắt đầu chảy ướt hết khuôn mặt xinh đẹp.

Tên xấu sau khi gây án xong thì lập tức chuồn khỏi hiện trường, vẫn đinh ninh đã làm ổn thỏa mọi việc rồi. Phía công trường, nghe ồn ào, những người công nhân xây dựng cũng nhanh chóng chạy ra xem chuyện gì, nhìn thấy anh bị thương bởi mảnh gạch vỡ, họ cũng vô cùng lo lắng, nhanh chóng đỡ anh dậy. Tư Hạ lúc này vội vàng ôm chầm lấy anh sợ hãi.

- Chú\, chú ơi\, chú có sao không? Máu\, chú chảy máu rồi! Chú… chú…

- Không sao\, chỉ là vết thương nhỏ\, không đáng ngại!

- Chú chảy máu thế này rồi còn nói không sao. Chú… chú… phải rồi chú… gọi cấp cứu\, mọi người gọi cấp cứu giúp tôi với! Làm ơn! – Tư Hạ hoảng loạn cầu cứu mọi người xung quanh.

- Được\, được\, tôi đang gọi đây!

Một công nhân nhanh chóng gọi cứu thương đến, còn một số người khác nhanh chóng đỡ anh vào một chỗ sạch sẽ và thoáng hơn, Tư Hạ nhanh chóng xé tay áo của mình để cầm máu cho anh. Vì nơi đây gần trung tâm và gần các khu tiện ích, nên xe cấp cứu nhanh chóng đến.

Cô theo anh lên xe cấp cứu, cứ nắm chặt tay anh khóc mãi. Anh đến khổ với cô bé mít ướt này, anh là người bị thương còn không sợ không khóc, vậy mà cô cứ khóc như thể cô đang bị đau lắm.

- Em nín đi được không? Gương mặt lem luốc hết cả! Còn cái áo nữa\, tự dưng em lại xé tay áo!

- Hic chú bị thương còn quan tâm đến cái áo của em làm gì\, chú chảy nhiều máu thế làm sao em có thể không khóc. Hic ai mượn chú che chắn cho em chứ! Hic hic…

Xe vào đến bệnh viện Tư Á, là nơi Trần Thiệu Huy, em họ của Ảnh Quân làm việc. Anh chỉ mới hai mươi tám tuổi đã là giáo sư, đang đảm nhiệm chức giám đốc ở bệnh viện Tư Á. Ảnh Quân nhanh chóng được đưa vào cấp cứu, cô ở ngoài hoảng loạn một hồi mới nhớ gọi cho Giai Kỳ và Vu Quân đến đển lái xe của anh về.

Đúng lúc Thiệu Huy đi ngang, nhìn thấy Tư Hạ anh vô cùng vui mừng, anh không hề biết cô về đây từ lúc nào, vội chạy đến. Nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi của cô làm anh có chút lo lắng.

- Tư Hạ\, em làm gì ở đây? Về nước khi nào thế? Nhưng sao trông em thế này?

- Anh… Thiệu Huy! Em… anh Thiệu Huy\, anh mau xem giúp chú Quân đi anh\, chú bị thương rồi\, bị mảnh vỡ gạch đâm vào.

Tư Hạ nhìn thấy Thiệu Huy mới sực nhớ ra đây là bệnh viện anh đang làm việc. Rối rắm quá làm cô không nghĩ đươc gì nữa. Thấy anh cô mừng rỡ, vội vàng báo tình hình của Ảnh Quân.

- Sao… sao lại thế? Còn em có sao không?

- Em không sao hết\, chú ấy che chắn cho em… anh… mau vào xem chú ấy đi!

- Được\, được\, em đừng lo lắng quá!

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô dành cho anh họ của mình khiến Thiệu Huy có chút ghen tị. Anh có tình cảm với cô từ nhỏ rồi, nhưng cô chỉ chạy theo anh họ của anh mà thôi, hoàn toàn không hề để tâm đến anh. Hôm nay, nhìn thấy cô vì anh họ mà khóc nhiều như vậy, lo lắng như vậy, anh phần nào biết được, tình cảm của mình chắc sẽ không bao giờ được đáp lại. Nhưng vì là một bác sĩ, anh phải đặt y đức lên trên, gạt bỏ hết anh nhanh chóng chạy vào phòng cấp cứu.

Giai Kỳ sau khi nghe tin lập tức chạy đến bệnh viện cùng chồng, Vu Quân thì đến sau do phải đến công trường lấy xe. Giai Kỳ nhìn thấy cô đang ngồi khóc thút thít thì nhanh chóng chạy đến.

- Tư Hạ\, có chuyện gì vậy? Sao anh ấy bị thương vậy? Còn áo em sao vậy?

Cô ôm chầm lấy Giai Kỳ, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra cô thấy sợ hãi thật sự, nếu như mảnh vỡ đó rơi trúng đầu anh thì sao đây chứ, cô không dám nghĩ nữa.

- Chị ơi\, anh Tuấn Triết… hic chú ấy bị mảnh vỡ gạch rơi vào lưng… em lấy áo cầm máu cho chú… chú ấy chảy nhiều máu lắm… hic chú ấy che cho em nên mới bị thương… đáng lý ra người bị thương là em…

- Được rồi\, đừng khóc nữa\, em bình tĩnh đi nào! Anh ấy không sao đâu\, anh ấy là đàn ông mạnh khỏe mà. Em cũng đừng có ngốc mà tự trách mình\, đổi lại là em bị thương mọi người còn lo hơn đấy!

- Đúng đấy\, anh ấy mạnh mẽ như vậy\, chút vết thương này có là gì! Nhưng sao đang yên đang lành lại có viên gạch rơi từ trên cao xuống ngay hai người vậy chứ?

Trước thắc mắc của Tuấn Triết, Tư Hạ cũng không biết nói thế nào. Cô kể lại rằng cả hai người đang đi xuống công trình để khảo sát, thì chẳng hiểu sao tự dưng có viên gạch rơi xuống. Tình huống hỗn loạn, cô không kịp quan sát hay để ý gì cả.

Tuấn Triết và Giai Kỳ nghe Tư Hạ kể lại, trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi trấn an cô đừng lo lắng nữa. Giai Kỳ còn cởi áo khoác ngoài cho Tư Hạ mặc vào đỡ.

Danh sách truyện HOT