Lọc Truyện

Chú À, Em Yêu Anh!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đầu dây bên kia Cao Lãng chưa kịp tắt máy, Vương Ảnh Quân đã ném điện thoại xuống đất vỡ choang. Anh tức giận, nhưng trên hết vẫn là cảm giác tự trách. Thì ra chính anh là người đẩy Tư Hạ vào chỗ nguy hiểm, thì ra chính anh là ngọn nguồn của tất cả.

- Cố Nguyệt à\, Cố Nguyệt! Cô cố gắng sống tốt thêm vài ngày nữa đi!

Anh gầm lên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Không nghĩ ngợi gì nữa, anh lập tức đứng lên, rời khỏi nhà của Tư Hạ. Sau khi biết tất cả, anh cảm thấy bản thân mình không còn tư cách để ở lại đây. Nói anh trốn chạy cũng được, đúng vậy là anh trốn chạy, anh không thể đối diện với cô ngay lúc này!

Cao Lãng nghe tiếng điện thoại vỡ, biết là Ảnh Quân đang mất kiềm chế, nhanh chóng gọi cho Vu Quân, bảo anh lập tức đến Diệp gia. Nhưng tất cả đã muộn, anh đã rời khỏi đó trước khi Vu Quân đến.

Tư Hạ như không tin vào mắt mình, tai mình nữa, anh vừa nãy còn trêu ghẹo cô, vừa nãy vẫn ở trong căn phòng kia, nhưng bây giờ anh đi mất rồi, anh không nói với cô một tiếng, điện thoại anh thì đang vỡ toang nằm trên nền nhà.

Nhưng anh đi đâu được chứ? Tại sao anh lại bỏ đi? Cô cố gắng hỏi Vu Quân nhưng chỉ nhận được sự lãng tránh của anh. Vậy rốt cuộc là sao? Cô như phát điên lên được.

- Rốt cuộc là có việc gì? Mọi người đang giấu em việc gì đúng không? Chú ấy đang bị thương\, có thể đi đâu được chứ?

- Chắc là có việc đột xuất cần giải quyết thôi\, em đừng lo Tư Hạ!

- Việc gấp gì chứ? Anh không thể giải quyết được sao? Còn chị Giai Kỳ nữa mà? Xin anh\, mau nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra?

- Không có gì thật mà… anh… thôi bây giờ anh phải đi đây! Em đừng lo\, anh sẽ bảo cậu ấy liên hệ lại cho em nhé!

Chưa kịp để Tư Hạ lên tiếng, Vu Quân vội vàng rời khỏi. Anh sợ ở lại thêm nữa, anh sẽ không thể che giấu được mọi chuyện nữa. Đương nhiên anh hiểu lý do Ảnh Quân như thế, nhưng làm sao có thể nói ra được.

Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cho ra Ảnh Quân. Anh liên hệ lại với Cao Lãng, Phương Tuấn Triết rồi phóng đi đến những nơi Ảnh Quân thường đến. Nhưng rốt cuộc anh vẫn không tìm được. Đúng lúc anh nhận được cuộc gọi của Cao Lãng, anh không nói không rằng phi xe như bay.

Bên này, Tư Hạ vẫn đứng như trời trồng tại chỗ, cô biết là có chuyện đang xảy ra rồi, nhưng không ai nói cho cô biết là chuyện gì, cả Vu Quân, cả Cao Lãng, cả Phương Tuấn Triết, thậm chí cả anh trai cô đều che giấu cô.

Ai cũng bảo không có gì, nhưng linh cảm của một người con gái luôn luôn đúng, cô biết chắc chắn đang có chuyện lớn xảy ra, nếu không anh sẽ không đập vỡ điện thoại, cũng không bỏ đi mà không nói gì với cô được.

Cô bắt đầu trở nên lo lắng, hốt hoảng, nước mắt bắt đầu rơi ướt nhòe khuôn mặt xinh đẹp. Cô vội vàng lái xe đi khắp nơi tìm anh, nhưng vẫn không thấy, cuối cùng cô dừng chân trước một ngôi biệt thự rộng lớn. Cô tin chắc rằng dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ về đây, vì đây là nhà của anh, Cô sẽ đợi bằng được anh về để hỏi anh rốt cuộc là đang có chuyện gì.

***

Sau khi nghe thuộc hạ báo lại, cả bọn Cao Lãng nhanh chóng đến nơi đang giam giữ tên khốn đã hãm hại Ảnh Quân và Tư Hạ. Đến nơi, đã thấy Ảnh Quân đang trở nên điên tiết, trút giận lên người tên khốn đó. Mặt mũi tên đó sưng phù, lại thêm máu ra bê bết, nhìn vô cùng thảm. Cả bọn nhanh chóng ngăn anh lại.

- Lão Vương\, bình tĩnh lại! Vết thương của cậu vẫn chưa lành hẳn đâu! Cậu như vậy sẽ làm vết thương nghiêm trọng hơn!

- Cậu định đánh chết hắn à? Như thế thì được gì? Hơn nữa\, chúng ta vẫn còn cần đến hắn!

Ảnh Quân vẫn không nói không rằng, gương mặt anh lúc này không chút cảm xúc, khiến ai nhìn cũng rét. Anh đẩy bạn mình ra, vẫn định tiếp tục thì một câu nói của Tử Sâm khiến anh như bừng tỉnh lại.

- Anh nghĩ làm như thế thì trút bỏ được cảm giác tội lỗi của anh với Tiểu Hạ à? Anh đánh chết hắn thì anh sẽ thấy nhẹ nhõm hơn sao?

Ảnh Quân lúc này không còn cảm giác hung hăng như khi nãy, thay vào đó là sự đau khổ. Anh ngồi phịch xuống đất, không màng đến vết thương đang nhói lên vì đau. Lúc này, vết thương trong tim anh vẫn là đau đớn nhất.

Cao Lãng thấy anh chịu ngừng tay, ngay lập tức dặn dò thuộc hạ đưa tên khốn đó đi băng bó, vì bản thân hắn vẫn còn giá trị lợi dụng. Hơn nữa, trước nay anh không bao giờ để đôi tay mình vấy bẩn, đúng sai đã có pháp luật.

Tử Sâm và Vu Quân dìu Ảnh Quân ra xe, đưa anh đến bệnh viện kiểm tra lại vết thương. May mắn là vết thương không bị ảnh hưởng nhiều. Cả bọn thở phào đưa anh về. Cao Lãng thì đi giải quyết công việc còn dang dở, Phương Tuấn Triết phải về nhà với con gái, còn lại Tử Sâm và Vu Quân đưa anh về. Từ đầu tới cuối, Ảnh Quân vẫn không nói gì, không khí trên xe vô cùng căng thẳng.

Cuối cùng, Tử Sâm mở lời trước:

- Em biết anh đang nghĩ gì? Anh cảm thấy có lỗi với Tiểu Hạ\, cảm thấy mình không đủ tư cách ở bên con bé đúng không?

Ảnh Quân vẫn không nói gì, Tử Sâm vẫn kiên nhẫn tiếp tục nói.

Tử Sâm nhớ lại trước kia anh và vợ mình cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy, cũng từng có ý định từ bỏ như Ảnh Quân hiện tại. Nhưng điều quan trọng là Tư Hạ cần gì kìa. Tư Hạ cần Ảnh Quân, là anh, cô yêu anh, chắc chắn phải là anh. Nếu anh vì tự trách bản thân mà bỏ rơi cô, thì liệu cô có hạnh phúc được không?

Tử Sâm lại tiếp tục chất vấn Ảnh Quân khi anh cho rằng xa Tư Hạ là cách tốt nhất, trốn chạy là cách tốt nhất cho anh và cô. Nhưng anh có từng nghĩ cô chỉ cần được ở bên anh, dù có nguy hiểm đến mấy cũng sẽ chọn cách ở lại cùng anh. Cô sẽ không vì sợ hãi những hiểm nguy anh mang lại mà từ bỏ anh đâu!

- Vậy còn anh\, một người đàn ông không sợ trời không sợ đất\, lại dễ dàng từ bỏ tình cảm của mình chỉ vì chút khó khăn thế này sao? Nếu anh sợ con bé nguy hiểm\, thì anh phải càng ở bên cạnh nó\, tìm mọi cách bảo vệ cho nó! – Tử Sâm chốt hạ.

- Đúng vậy đó lão Vương. Cậu trở nên nhút nhát thế từ bao giờ? Quan trọng là\, cậu có thể chịu đựng được khi nhìn Tư Hạ ở bên người khác à?

Từng câu từng chữ của Tử Sâm và Vu Quân như thức tỉnh Ảnh Quân. Hỏi anh có chịu nổi khi thấy cô bên người khác không sao? Tất nhiên là anh không thể rồi! Anh không thể nhường cô cho bất kỳ ai được. Đúng vậy, anh sẽ ở cạnh cô, bảo vệ cô thật tốt, mang lại cho cô hạnh phúc. Anh không tin mình không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu.

Anh vẫn đang cố động viên bản thân mình đối mặt với cô, tiến về phía trước thì có tiếng Tử Sâm la lên làm anh vô cùng hốt hoảng.

- Anh Quân\, vợ em bảo Tư Hạ biến mất rồi. Bình thường con bé đi đâu sẽ báo lại\, nhưng lần này nó đi mà không nói. Điện thoại nó thì để ở nhà\, bây giờ không thể liên lạc được với nó. Có lẽ là nó đi tìm anh rồi!

- Thôi chết rồi\, lão Vương. Chắc là lúc tôi đến Diệp gia tìm cậu rồi phát hiện cậu mất tích thì Tư Hạ cũng chạy đi tìm cậu đấy!

- Các cậu nói cái gì\, Tư Hạ đâu? Cô ấy đi đâu chứ? Trời lại mang mưa to! Mau… mau đi tìm… Tử Sâm\, gọi cho bạn của cô ấy thử xem. Vu Quân\, mau điều động người tìm kiếm cô ấy cho tôi!

- Anh Quân\, Hi Văn và Cảnh Nghi bảo không thấy con bé\, cũng không biết nó đi đâu.

- Chết tiệt\, bây giờ làm sao đây… đúng rồi\, chiếc vòng tay tôi tặng cô ấy… trong ấy có định vị… đợi tôi một chút.

Anh nhanh chóng xác định vị trí của cô. Rối rắm quá anh suýt thì quên mất, lần trước anh đã cài định vị lên chiếc vòng tay tặng cô. Dù cô ở bất cứ đâu, anh cũng sẽ tìm được. Cuối cùng, anh cũng đã xác định được cô ở đâu rồi. Anh thở phào nhẹ nhõm, bảo với Vu Quân nhanh chóng lái xe đến đó.

- Vu Quân\, cậu nhanh chóng lái xe về nhà tôi. Cô ấy đang ở đó. Nhanh lên!

- Được\, được\, hai người ngồi chắc nhé!

Vu Quân dùng hết kỹ thuật lái xe của mình, lái đi với tốc độ nhanh nhất. Cuối cùng đã đến được nhà của Ảnh Quân. Quả nhiên, cả bọn nhìn thấy xe của Tư Hạ đang đậu trước cổng. Tử Sâm biết được em gái mình không sao, hơn nữa muốn để anh và cô có không gian riêng để nói chuyện với nhau. Anh ra hiệu với Vu Quân, cũng không quên nói thêm vài câu với Ảnh Quân.

- Anh xuống xe gặp con bé đi\, bọn này đi trước\, mọi chuyện còn lại cứ để bọn này lo… Anh Quân\, em giao Tiểu Hạ cho anh. Em tin chỉ có anh mới bảo vệ được cho con bé và làm cho con bé hạnh phúc!

- Được\, cậu có thể yên tâm! - Ảnh Quân quả quyết.

Nói rồi, anh nhanh chóng bước xuống xe, chạy vội đến bên xe Tư Hạ, mặc cho trời mưa ướt hết cả người.

Danh sách truyện HOT