Lọc Truyện

Chú À, Em Yêu Anh!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hai người thưởng thức bữa tối cùng nhau, êm đềm như đôi vợ chồng son. Bất chợt, Ảnh Quân muốn ngay lập tức cưới cô về, đề hàng ngày được nhìn thấy cô, ôm cô, cưng chiều cô. Nhưng mà cô mới hai mươi tuổi, anh cũng vừa mới nói lời yêu với cô thôi, nếu đề cập đến kết hôn, e là cô sẽ sợ hãi. Đành vậy, anh cố gắng nhẫn nhịn thêm một thời gian.

Nhưng anh không biết rằng Tư Hạ cũng có cùng suy nghĩ như anh, muốn được danh chính ngôn thuận ở bên anh, chăm lo cho anh, muốn công bố với cả thế giới người đàn ông tuyệt vời này là của cô biết bao. Nhưng cô là con gái, chủ động quá cũng không tốt. Mà cả hai cũng mới xác định tình cảm đây thôi, như vậy là nhanh quá. Thôi thì cứ chờ anh vậy!

Nghĩ ngợi tới lui, như nhớ ra điều gì, cô lên tiếng hỏi.

- Chú\, thôi chết rồi\, em chưa báo với anh hai là em đến đây!

- Cậu ấy biết\, em không cần lo.

- Sao anh ấy biết được chứ?

- Lúc nãy\, nghe tin em bỏ đi mất\, anh đang ở cùng Tử Sâm. Cuối cùng\, biết em đến đây\, câu ấy đã về nhà rồi. Còn bảo anh chăm sóc em.

- Anh ấy bỏ em gái mình ở nhà đàn ông?

- Cậu ấy đã giao em cho anh rồi. Hơn nữa\, em là đang ở cùng bạn trai\, có gì đâu chứ!

Tư Hạ chưng hửng, cô có cảm giác mình bị bán đứng rồi. Anh trai cô dễ dàng để cô ở cùng với anh cả đêm. Anh ấy không sợ sẽ mất em gái hay sao chứ? Đáng lẽ ra, anh ấy phải lôi cô về bằng được. Ai đời còn bắt tay người ngoài, đẩy em gái mình đi. Anh ấy đúng là làm anh trai cô hơi lâu rồi! Cũng may, ông nội và ba mẹ đã sang nước ngoài có việc, ở nhà cũng chẳng có ai, nếu không cô làm sao giải thích được với họ chuyện đã xảy ra chứ.

Nghĩ ngợi lan man, chợt nhận ra còn chuyện trọng đại hơn cần quan tâm, Tư Hạ vội hỏi Ảnh Quân về chuyện Cố Nguyệt, xem anh định xử lý thế nào.

Ảnh Quân không chút do dự, lập tức đáp.

- Dám động đến em\, cô ta ngàn lần đáng chết!

- Chú…chú đừng nói là… muốn giết cô ấy nhé!

Nhìn sắc mặt hốt hoảng của Tư Hạ, anh không kìm nổi cười lớn.

- Ha ha\, sao em lại căng thẳng vậy? Em nghĩ anh sẽ giết cô ta thật à?

- Chứ… chứ chú định thế nào? Chú đừng làm gì phạm pháp đấy!

- Đồ ngốc\, cô ta đáng chết thật\, nhưng không đến lượt anh phải bẩn tay vì cô ta. Hơn nữa\, anh vẫn tôn trọng luật pháp\, cô ta sai thì đã có luật pháp trừng trị.

Tư Hạ thở hắt ra một hơi, cô cứ lo Ảnh Quân nhất thời nóng giận mà làm chuyện không suy nghĩ.

Thấy Tư Hạ bĩnh tĩnh lại, Ảnh Quân mới nói tiếp.

- Yên tâm\, anh không bao giờ làm việc xấu. Nhưng dĩ nhiên\, cô ta sẽ không thể thoát tội với anh đâu\, anh sẽ cho cô ta bài học thích đáng. Nếu gia đình cô ta không biết điều thì anh không ngại mua lại cả Cố thị đâu!

- Chú\, rốt cuộc chú giàu có đến mức nào?

Ảnh Quân không hề khiêm tốn nói ra sự giàu có của mình. Rằng anh giàu đến mức cô chỉ việc ăn chơi hưởng thụ cả đời cũng không hết nổi tiền của anh. Và còn nuôi cả một đội bóng cũng vẫn còn thừa tiền.

- Chú... chú nói gì vậy chứ? Một đội bóng gì chứ? Chưa chắc em đã lấy chú\, ở đó mà còn cả đội bóng\, nằm mơ đi!

- Em dám không lấy anh?

Tư Hạ hất mặt lên ra vẻ sao lại không dám. Sau đó cô đứng lên định dọn dẹp bát đũa thì bất ngờ bị anh kéo tay lại, để cô ngồi lên chân mình, cắn lên vai cô như trừng phạt, khiến cô giật mình kêu lên.

- Cho em chừa cái tội dám ngông cuồng với anh. Cho em thêm một cơ hội\, em dám không lấy anh?

Tư Hạ nhìn thấy dáng vẻ như sói vồ mồi của anh, cảm thấy sợ hãi. Nếu cô mà không nói cho vừa lòng anh, chưa biết chừng anh ăn cô luôn ngay tại đây. Cô cười xởi lởi, hai tay vòng qua cổ anh, ngọt ngào nói.

- Em đùa thôi. Người đàn ông hoàn hảo như chú\, em mà không lấy thì khờ quá rồi! Hì hì…

- Em đúng là giỏi nịnh bợ. Anh cho em biết\, ai dám có ý đồ với em\, anh nhất định dùng tiền của mình làm cho anh ta không ngóc đầu lên nổi. Em\, chỉ có thể là của anh\, có hối hận cũng đã muộn! - Ảnh Quân bá đạo tuyên bố.

- Chú\, chú đúng là độc tài mà! Chúng ta chỉ mới yêu nhau mà chú đã quản em như thế\, em mà đồng ý lấy chú thì em còn gì tự do chứ?

- Chỉ cần em ngoan\, thì em muốn gì cũng được. Còn dám… có ý bất chính với anh\, thì… em chết chắc!

Anh vừa nói vừa cù lét cô, làm cho cô nhột, cứ lắc lắc người tránh anh. Nhưng cô đâu biết, hành động tưởng chừng đơn thuần của cô, đã thành công làm cho thằng bé đang ngủ say thức dậy. Như cảm nhận được cái gì đó là lạ đang động đậy bên dưới, cô như cứng đờ người, dù ngốc thế nào cũng biết đó là cái gì chứ! Cô ngồi im chẳng dám động đậy nữa, chỉ tội ai kia đang phải chịu trận.

- Hạ Hạ\, em có biết em vừa làm gì không?

- Em… em… em có làm gì đâu chứ? Ai bảo chú làm em nhột…

Nói rồi, cô lập tức đứng lên, lảng sang chuyện rửa chén để phá tan bầu không khí ngượng ngập này. Còn anh, thì chạy vào nhà vệ sinh, xịt nước lạnh để tỉnh táo lại. Anh bắt đầu hối hận khi giữ cô lại đêm nay. Anh làm sao sống nổi trước sự tươi trẻ của cô đây. Nếu không phải vì vết thương, và vì không làm cô sợ, anh sẽ không ngại đè cô ra mà nuốt gọn vào bụng. “Chết tiệt, mày đừng làm càn nữa, người anh em!” Anh kêu gào trong lòng.

Rửa xong chén bát, Tư Hạ lên lầu. Tối nay cô sẽ ngủ ở phòng anh, còn anh thì sẽ ngủ ở phòng làm việc ở tầng hai. Nằm lên chiếc giường anh vẫn hay nằm, cô nghe thoang thoảng mùi hương nam tính của anh còn vương lại. Cảm giác này, thật dễ chịu. Cô vùi mặt vào gối để cảm nhận sâu hơn mùi hương ấy, mùi hương của người đàn ông cô yêu. Cuối cùng, do quá mệt mỏi sau một ngày dài, cô cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chỉ tội cho Vương Ảnh Quân, trằn trọc cả đêm chẳng thể ngủ yên giấc.

Mặt trời đã dần lên cao, chiếu rọi những tia nắng ấm áp vào căn phòng trên tầng một. Ảnh Quân từ lúc nào đã đứng trước cửa phòng. Trái tim anh bỗng rạo rực khi nhìn thấy người con gái xinh đẹp vẫn đang nằm ngủ trên giường.

Cảnh vật quá đỗi bình yên, cái cảm giác mà anh đã tìm kiếm bấy lâu. Anh nguyện dùng cả đời này để đổi lấy sự yên bình bên người con gái anh yêu. Ngắm cô chán chê, anh bước vào phòng, quỳ xuống bên giường, đặt lên trán cô một nụ hôn buổi sáng.

Tư Hạ lúc này cũng lờ mờ mở mắt ra, dụi dụi đôi mắt đẹp, suýt giật mình khi nhìn thấy anh đang nhìn mình chằm chằm. Chưa kịp định thần lại, cô đã nghe được tiếng nói ấm áp chào buổi sáng của anh.

- Chú… chú ở đây từ bao giờ vậy? – Tư Hạ dụi dụi đôi mắt còn mơ màng của mình.

- Rất lâu rồi\, em đúng là con heo lười\, mặt trời lên cao rồi vẫn còn tham ngủ.

- Tại… em hơi mệt thôi mà…

- Được rồi\, trêu em thôi\, cũng chẳng đến tập đoàn\, em muốn ngủ đến bao giờ thì ngủ.

Ngủ cái gì nữa cơ chứ, cô bây giờ là hoàn toàn tỉnh táo rồi được không?

Tư Hạ ngồi dậy, bảo anh xuống nhà đợi cô tắm rửa thay quần áo sẽ xuống ngay.

- Được\, anh xuống nhà trước\, à lát nữa em mở tủ quần áo nhé\, có bất ngờ cho em.

- Bất ngờ ư? Là gì vậy chú?

Chưa nghe được câu trả lời, anh đã đi xuống nhà, để lại cô ôm một bụng thắc mắc, tiến đến tủ quần áo. Quả thật là bất ngờ, toàn bộ quần áo của cô, kể cả đồ đi làm, đồ mặc ở nhà, đồ đi chơi, giày dép, túi xách đều có đủ cả. Cô tự hỏi, ở đâu ra những thứ này chứ?

Hơn nữa, đem những thứ này đến đây, anh không muốn cho cô về nhà sao chứ? Nhưng mà mặc kệ, làm gì cũng phải tắm táp trước đã. Cô chọn một bộ quần áo mặc nhà thoải mái, áo hai dây và quần ngắn, rồi đi vào nhà tắm. Tư Hạ có thói quen tắm vào sáng sớm, cô sẽ thấy tinh thần thoải mái, đầu óc minh mẫn hơn.

Tắm xong, cô xuống dưới nhà, thấy anh đang ngồi đọc tin tức, cô vội hỏi.

- Chú\, những thứ trong tủ quần áo là sao?

- Anh nhờ người đến nhà em thu dọn.

- Để làm gì chứ? Chú không định đưa em về nhà à?

- Em nỡ bỏ mặc anh à?

- Thì… chú có thể về nhà với em mà!

- Anh thấy đẹp trai như anh mà ở rể thì có hơi phí\, với lại ở nhà vợ không thoải mái\, riêng tư. - Ảnh Quân thản nhiên đáp.

- Chú nói gì chứ…ai là vợ chú? Sao có thể mạnh miệng được vậy!

- Sớm muộn em cũng phải lấy anh thôi. Em quên hôm qua anh nói gì rồi à?

- Nhưng… ba mẹ em\, ông nội\, anh trai và chị dâu sẽ không đồng ý đâu. Em sao có thể ở đây với chú được chứ.

Tư Hạ cố gắng hết sức lấy mọi lý do để thuyết phục Ảnh Quân. Nào ngờ, cô lại một lần nữa bị chính người anh trai mình yêu thương dứt khoát bán đi.

- Anh vợ đã cho phép\, còn nói sẽ nói giúp với ba mẹ và ông nội\, em đừng lo lắng.

Tư Hạ thở dài, lại là anh trai yêu quý của cô. Được lắm, anh trai, anh sao có thể đối xử với em gái mình như vậy? Cô không thể kìm được cơn giận, liền lấy điện thoại ra gọi cho anh trai cô. Đầu dây bên kia nhanh chóng nghe máy.

- Alo\, Tiểu Hạ\, còn rảnh rỗi nhớ đến anh trai à?

- Anh trai yêu quý của em\, sao có thể không nhớ! Nhưng thật buồn là anh trai của em lại nỡ bán em gái mình đi đấy! Hừ!

- Em nên mừng vì có người chịu mua em đấy! Ha ha!

- Anh… anh có phải anh trai em không\, Hạ Tử Sâm?

- Dĩ nhiên\, vậy nên anh mới giúp em tìm hạnh phúc\, không phải sao?

- Nhưng… dù gì đi nữa\, em gái anh cũng là con gái đấy\, làm sao anh có thể gom hết đồ đạc của em đem đến đây? Anh không sợ em bị ức hiếp à? Còn nữa ba mẹ sẽ không đồng ý đâu!

- Em yên tâm\, anh Quân dám bắt nạt em\, anh sẽ không tha đâu. Còn về ba mẹ… hừm… có lẽ hơi tiếc con gái chút\, chứ cũng không phản đối đâu\, ba mẹ còn mong anh Quân làm rể không kịp ấy chứ!

- Hạ Tử Sâm\, rốt cuộc là anh nhận bao nhiêu tiền của Vương Ảnh Quân? Em trả gấp đôi!

- Anh trai em có thiếu chút tiền đó sao? Mà thôi có gì nói sau đi\, chị dâu em khám thai ra rồi\, anh phải đưa chị em về đã.

Định tắt máy, nhưng như nhớ ra gì đó, Tử Sâm vội nói với vào.

- Anh Quân\, con bé đó hơi phiền\, anh sẽ mệt mỏi lắm đấy\, ha ha!

- Không sao\, cô ấy muốn phiền tôi bao nhiêu cũng được.

- Ha ha tốt\, em tắt máy đây!

Nghe những lời Ảnh Quân nói, Tư Hạ cảm thấy xấu hổ. Cái gì mà muốn phiền tôi bao nhiêu cũng được chứ? Học ai nói mấy lời ngôn tình đó vậy không biết.

Còn về Ảnh Quân, anh cảm thấy những ngày tháng khổ sở của anh đến rồi. Mặc dù ở cạnh cô, không còn gì hạnh phúc hơn, nhưng liệu anh có chịu nổi không đây? Cô cứ xinh đẹp như vậy lượn lờ trước anh, làm sao cậu em của anh ngủ yên được? Anh phải ăn chay đến bao giờ? Thật đúng là tự chuốc khổ vào mình mà!

Danh sách truyện HOT