Lọc Truyện

Chú À, Em Yêu Anh!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cô lại nhìn sang chỗ ông nội, ba chồng và chồng cô đang nói chuyện. Cả ba người thật sự giống nhau như đúc. Ông nội và ba chồng cô làm trong giới chính trị, quân đội nên nhìn gương mặt lúc nào cũng có vẻ nghiêm túc, chuẩn mực, lại thêm khí thế ngút trời. Ba chồng cô cũng đã gần sáu mươi, vậy mà ông vẫn còn rất phong độ. Chồng cô có lẽ thừa hưởng tính cách mạnh mẽ, quyết đoán của ông nội và ba, nhưng ở anh có thêm khí khái lạnh lùng, cao ngạo.

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên mẹ chồng cô lại nắm tay cô nói nhỏ.

- Tiểu Hạ\, mẹ nói này… khụ… dù sao hai đứa cũng đã là vợ chồng chính thức rồi… chuyện đó… khụ… không cần kiêng dè gì nữa… có con luôn càng tốt…

Tư Hạ suýt sặc khi nghe mẹ chồng cô nhắc đến chuyện sinh con. Trời ạ, cô và anh mới đăng ký kết hôn được có mấy ngày chứ, chuyện con cái gì đó, cô còn chưa có nghĩ đến nữa mà!

Cô ngượng ngùng mặt đỏ cả lên, cũng không biết nên trả lời mẹ chồng cô thế nào. Cô sợ nếu nói không muốn sẽ làm bà thất vọng rồi lại không vui. Nhưng chẳng lẽ cô gật đầu đồng ý với bà, vậy khác nào cô hứa sẽ mau chóng sinh con?

- Mẹ… con…

- Mẹ gấp gáp quá rồi\, chúng con cũng cần có khoảng thời gian vợ chồng riêng tư đã chứ. Có một đứa nhỏ\, vợ con lại bị chiếm giữ rồi!

Cô còn đang ấp úng không biết nên nói thế nào thì anh đã lên tiếng cứu nguy. Mặc dù mẹ anh nói không quá lớn, nhưng anh ngồi bên cạnh cô vẫn loáng thoáng nghe được, lại thêm sắc mặt ửng đỏ của cô, anh đoán được có liên quan đến chuyện con cái.

Mẹ Vương trừng con trai một cái. Dù bà không vui lắm, cũng có chút tiếc nuối, nhưng mà thôi, con cái tự có cuộc sống riêng, bà cũng không thể ép uổng.

- Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy! – Bà thở dài nói.

Tư Hạ thở hắt ra, cũng may có anh đỡ đạn giúp cô. Anh dù sao cũng là con trai của bà, nói lời thật cũng không sợ mích lòng, còn cô là con dâu, rất sợ nói gì không đúng lại làm cả nhà không vui.

Chuyện con cái, cô cũng không nghĩ nhiều, thôi thì cứ như bà nói, thuận theo tự nhiên đi vậy!

Trò chuyện thêm một lúc cũng đến giờ cơm tối. Đúng lúc, gia đình Vương Mẫn và Trần Tử Đằng cùng với Trần Thiệu Huy cũng đến.

Trần Thiệu Huy lễ phép chào hỏi người lớn trong nhà, lại lướt mắt sang chỗ Tư Hạ. Thấy cô và Ảnh Quân đang tay trong tay vô cùng thân mật thì gương mặt bỗng chốc sầm lại, nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, gượng gạo cười một cái.

Vậy là nhà họ Vương đã tập hợp đông đủ. Tất cả ngồi quây quần trên chiếc bàn lớn ở phòng ăn. Ông nội Vương vô cùng vui vẻ, miệng cứ cười không ngừng.

- Đã lâu lắm rồi trong nhà không náo nhiệt như vậy! – Ông hài lòng nói.

- Ba cứ yên tâm\, bọn con đã về\, sau này nhà ta có thể tụ hợp đông đủ như vậy bất cứ lúc nào! – Vương Hạo Hiên nắm lấy bàn tay già nua của ba mình\, vỗ vỗ vài cái như trấn an ông.

Ông nội Vương nghĩ đến những ngày tháng sau này, con cháu có đủ cả, trong lòng lại thêm một tràng vui mừng, ra hiệu cho mọi người dùng bữa.

Được một lúc, ông lại nói.

- Hôm nay vợ chồng Mẫn Mẫn về đây\, ba cũng muốn tuyên bố luôn một việc. Ngày hôm qua Ảnh Quân và Tiểu Hạ đã đi đăng ký kết hôn rồi\, không lâu nữa hôn lễ cũng sẽ diễn ra.

Giai Kỳ và Tuấn Triết nhìn nhau, biểu tình cũng không quá kinh ngạc. Họ đã biết sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra thôi. Chỉ có điều Tư Hạ vậy mà không kể cho cô nghe, Giai Kỳ tức giận trừng Tư Hạ một cái. Tư Hạ làm ra vẻ mặt vô tội, ý bảo không phải cô muốn giấu, chỉ là chưa kịp nói thôi.

Trần Tử Đằng nghe vậy thì vô cùng vui mừng, lên tiếng chúc mừng, riêng Vương Mẫn lại không biểu tình gì, chỉ khẽ liếc nhìn con trai mình. Đúng như bà nghĩ, sắc mặt Thiệu Huy không tốt chút nào, phảng phất nỗi buồn rất lớn. Bà lắc đầu, tâm tư con trai bà đương nhiên bà hiểu rõ. Từ lâu, Thiệu Huy đã thích Tư Hạ, chỉ có điều, Tư Hạ chưa bao giờ nhìn về phía con trai bà một lần, chỉ toàn hướng về cháu bà là Vương Ảnh Quân.

Nhưng chuyện đã đến nước này, dù gì Ảnh Quân và Tư Hạ cũng đã là vợ chồng, hi vọng con trai bà có thể buông bỏ. Nghĩ vậy, bà coi như đè nén tâm tư của mình, cũng lên tiếng nói mấy lời.

- Từ lâu anh chị hai cũng mong con bé Tiểu Hạ này trở thành con dâu mà\, nay mọi chuyện như ý rồi\, đúng là không gì vui bằng!

Ba mẹ Vương nghe vậy thì cũng không giấu vui vẻ, miệng cứ cười ha hả.

- Vậy còn chuyện hôn lễ thế nào? – Trần Tử Đằng cũng lên tiếng hỏi.

- Đợi ngày mai anh với chị dâu chú qua nhà họ Diệp bàn bạc kỹ lưỡng đã!

- Cũng phải nói\, thằng nhóc Ảnh Quân này cũng nhanh tay thật\, con bé mới đủ tuổi kết hôn đã bị nó bắt về rồi ha ha… - Ông nội Vương cười khà khà nói.

- Còn phải nói sao ba\, nó đương nhiên phải tranh thủ\, Tiểu Hạ nhà ta xinh xắn như vậy\, còn nó đã là ông chú hơn ba mươi rồi\, có thể không gấp sao? – Mẹ Vương không khách khí nói.

- … - Vương Ảnh Quân nhất thời nghẹn họng\, không biết nói gì.

Giai Kỳ ngồi một bên cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một để chọc nguấy anh trai mình, liền góp lời.

- Ba mẹ và cô dượng không biết đâu\, Tư Hạ còn quen cách xưng hô từ trước nên toàn gọi anh hai là chú thôi ha ha…

- Đúng\, đúng\, cái này ông có thể chứng thực…

Mỗi người một câu lại xoay quanh vấn đề xưng hô của Tư Hạ với Ảnh Quân – vấn đề cấm kỵ nhất của anh. Mới sáng nay cô còn bị anh trừng phạt xong. Cô bỗng chốc cảm thấy nguy hiểm gần kề, e là tối nay cô cũng không xong rồi!

Cô quay sang nhìn anh, quả nhiên, người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô mặt đen hơn đít nồi, nhưng vẫn nở ra nụ cười nhàn nhạt chết người. Tư Hạ kêu gào, chết rồi, chết chắc rồi, anh thế này chính là đang không bình thường chút nào!

Nhận thấy phải tìm chút đường lui cho mình, cô liền lên tiếng phân trần.

- Dạ… đúng là… lúc trước con hay gọi chồng con là chú… vì vẫn quen lúc nhỏ… Nhưng mà… bây giờ con cảm thấy tốt nhất vẫn nên đổi cách xưng hô… Mặc dù anh ấy hơn con nhiều tuổi thật\, nhưng mà nếu không nói đến tuổi tác\, mà chỉ nhìn vẻ ngoài thì đúng là không nhìn ra cách biệt…

Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía anh. Quả nhiên một chữ chồng, kèm thêm mấy câu khen ngợi của cô, đã làm cho anh dịu hơn nhiều, mây đen u ám đã tan bớt.

Cô thở phào, coi như cái mạng nhỏ của cô đã được cứu vớt.

Ai ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng chịu dừng, Giai Kỳ vẫn tiếp tục châm ngòi.

- Ai da nhìn không ra đó nha\, mới đó mà đã bênh nhau chằm chằm rồi. Chị dâu à\, chị không cần nói giúp cho anh ấy\, còn không phải do bọn em trêu chọc làm anh ấy thấy ê mặt nên mới bắt chị đổi cách xưng hô sao chứ… Anh hai cũng thật là\, anh nhiều tuổi thật mà\, nên chấp nhận sự thật chứ! – Giai Kỳ không ngừng liếng thoắng\, mặc kệ Tuấn Triết ở bên cạnh ra hiệu bảo cô ít nói thôi.

Ảnh Quân vốn đã vui lên được chút ít, lại bị em gái mình đâm thêm một nhát. Nhưng cũng không tỏ ra giận dữ gì, vừa cẩn thận gỡ xương cá cho Tư Hạ, vừa đơn giản nói:

- Công việc ở tập đoàn gần đây ít quá đúng không? Cần anh giao thêm cho em không?

Anh vừa nói vừa nhìn Giai Kỳ bằng ánh mắt sắc lạnh khiến cô khẽ run người, biết điều mà im miệng.

- Không… không cần đâu anh hai… bao nhiêu đó đủ rồi… a hôm nay em sao vậy nhỉ\, nói nhiều quá rồi… - Cô lập tức làm động tác kéo khóa miệng\, cam đoan sẽ không nhiều lời nữa.

Cô lại quay sang chồng mình như cầu cứu, nhưng anh lại nhìn cô với vẻ mặt hờ hững kiểu anh đã nhắc nhở em nói ít thôi, ai bảo em cứ cứng đầu ngoan cố.

Tư Hạ khẽ thở dài, đây là người chị em tốt của cô sao? Dồn cô vào chỗ chết không thương tiếc thế này…

Xung quanh anh lại có luồng khí đen bao trùm, Tư Hạ vô thức nuốt nước miếng ực một cái, lại viện cớ kéo anh đi ra chỗ khác cùng mình.

- A con ăn no rồi… để con đi chuẩn bị trái cây… anh à… mau đi với em! – Cô vừa nói vừa nhanh chóng kéo tay anh đi vào bếp.

Thấy tâm tình anh vẫn không tốt lên, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, cô liền nắm lấy tay anh ra vẻ nũng nịu.

- Được rồi mà… anh đừng để bụng mấy chuyện này làm gì… từ nay về sau em sẽ không gọi chú nữa\, sẽ ngoan ngoãn như ý anh muốn\, được không Quân Quân?

Hai chữ “Quân Quân” của cô làm anh như mềm nhũn cả ra, khóe môi nhếch lên.

- Em gọi anh là gì? – Anh hỏi lại.

- Quân Quân… anh có thích không? – Cô hơi xấu hổ nhìn anh\, gọi như vậy đúng là có hơi ngượng thật.

Nghe cô gọi mấy chữ đầy ngọt ngào, lại thêm vẻ mặt ửng đỏ đáng yêu của cô, anh không còn sức mà tức giận nữa, trực tiếp cúi người xuống hôn lên môi cô.

Ở đây dù sao cũng là nhà chính Vương gia, có người lớn đang ngồi ngoài kia, Tư Hạ sợ mọi người thấy liền đẩy anh ra. Nhưng anh vẫn không suy chuyển, ôm chặt lấy cô mà ra sức hôn. Môi lưỡi dây dưa một lúc, anh mới chịu buông tha cho cô.

- Anh… mọi người ở bên ngoài đấy…

Chưa kịp để cô nói hết, anh lại cắn lên vành tai cô một cái, thấp giọng nói:

- Nếu không phải nhà chính Vương gia\, em nghĩ anh chỉ đơn giản hôn em như vậy? Sau này em nên cân nhắc gọi anh như vậy\, nguy hiểm lắm\, anh nghĩ thời điểm tốt nhất để em gọi là… ở trên giường…

- …

Tư Hạ nghệch mặt, cái con người này sao lại có thể lưu manh đến vậy. Ở đâu cũng có thể chiếm tiện nghi của cô, lại còn nói ra mấy lời vô sỉ đó nữa.

Mà cái anh gọi là thời điểm tốt nhất gì đó… cô nghĩ là ngược lại đi. Ở trên giường mà còn gọi như vậy, cô chắc là mình đến sàn nhà cũng không chạm chân xuống nổi!

Cô trừng anh một cái, rồi xoay người lấy trái cây, không thèm để ý đến anh nữa.

Anh bật cười, ở xung quanh lăng xăng giúp cô.

Thiệu Huy nãy giờ cứ im lặng vốn muốn xuống lấy chút nước, không ngờ lại nhìn được một màn tình cảm đầy cơm chó này. Trái tim anh như có ai bóp nghẹn, chỉ biết cười nhạt. Là tại anh nhút nhát không dám nói tiếng yêu với cô, vậy bây giờ anh có tư cách gì để ghen tuông hay đau lòng?

Danh sách truyện HOT