Lọc Truyện

Chú À, Em Yêu Anh!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ánh nắng sớm rọi qua khe cửa sổ phản chiếu vào phòng làm cho Ảnh Quân tỉnh giấc. Anh vô cùng bất ngờ khi mình lại ngủ một giấc thật ngon lành như vậy.

Anh thầm nghĩ “không lẽ cô bé này là thuốc của mình sao? Mình lại có thể ngủ mà không chút phòng bị, lại ngủ sâu như vậy!”

Còn Tư Hạ lúc này vẫn đang ngái ngủ, không hiểu đêm qua cô nằm ngủ cựa quậy như thế nào mà sáng ra lại đang ở tư thế chân gác lên mình của Ảnh Quân, tay thì để trên ngực anh, có lẽ cô tưởng tượng anh là một chiếc gối ôm.

Ảnh Quân muốn đứng dậy để vào phòng tắm, anh cố gắng gỡ tay và chân cô ra khỏi người mình một cách nhẹ nhàng để không làm cô tỉnh ngủ. Nhưng anh chưa kịp gỡ tay thì chân cô đã trở về vị trí cũ, gỡ chân thì đến lượt tay không yên phận.

Anh bất lực nhìn cô thở dài. Anh đang thầm nghĩ trong lòng để xem cô ngủ đến bao giờ, còn anh sẽ vờ như chưa thức giấc, để xem phản ứng của cô lúc đó thế nào. Anh sẽ cho cô một bài học nhớ đời.

Lát sau, tiếng chuông điện thoại làm cho Tư Hạ tỉnh giấc. Cô vô thức vớ tay lấy chiếc điện thoại, chưa kịp nói alo, đầu dây bên kia đã vô cùng phấn khích hỏi cô:

- Sao rồi? Đêm qua thế nào rồi? - Vương Giai Kỳ hỏi dồn dập vì không ngăn được tò mò.

- Sao… sao cái gì… Chị nói gì thế chị Giai Kỳ? - Tư Hạ chưa kịp tỉnh ngủ ngơ ngác hỏi lại.

- Hử? Sao em có vẻ không biết gì thế? Đêm qua ai đưa em về? Em đang ở đâu?

- Đêm qua… không phải anh hai đến đón em sao? Giờ đương nhiên là em đang ở nhà rồi!

Tư Hạ vẫn chưa hiểu chuyện gì, còn Ảnh Quân vẫn nằm im như không biết gì, nhưng lén nhìn quả mặt ngơ ngác của cô, không nhịn nổi cười.

Tiếng động lạ làm Tư Hạ giật mình nhìn qua.

- Á… aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… - Tư Hạ la hét thất thanh khi nhìn thấy mình đang nằm trên giường cùng Vương Ảnh Quân.

- Có chuyện gì vậy Tư Hạ? - Giai Kỳ nghe tiếng la vội sốt sắng hỏi.

- Không… không có gì! Chị Giai Kỳ, em có việc… em sẽ gọi chị sau nhé!

Tư Hạ vội vàng tắt máy, gương mặt vẫn chưa hết bất ngờ và hốt hoảng.

- Em la cái gì? Tôi mới là người bị em quấy rối đấy! - Ảnh Quân nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Tư Hạ, không nhịn được lên tiếng trêu chọc.

- Em… con… sao… sao chú… chú ở đây? Con… em… à con… đêm qua chắc không có gì xảy ra đâu nhỉ?

Tư Hạ run đến nỗi nói năng loạn xạ, người cô thích đang ở trước mặt, cô lại còn qua đêm với người ta, thật sự không thể bình tĩnh được mà. Chiếc vòng trên tay cô cũng đang sáng nhấp nháy báo hiệu chỉ số cảm xúc đang tăng cao.

- Hừm… em nghĩ xem cô nam quả nữ ngủ chung cả một đêm, hôm qua em lại say, thì có thể có những chuyện gì rồi? Hơn nữa, tôi già đến nỗi, em phải xưng con gọi chú sao? - Vừa nói Ảnh Quân vừa ghé sát vào mặt cô thì thầm làm cô đỏ bừng cả mặt, vội quay mặt sang chỗ khác.

- Con… con quen rồi… từ nhỏ con đã gọi chú mà! Đêm qua… con… chú… chúng ta làm chuyện đó rồi sao? - Vừa nói Tư Hạ vừa nhìn xuống người mình, nhìn thấy bộ đầm ngủ mặc như không này, cô càng hốt hoảng hơn, đồ hôm qua cô mặc đâu, không lẽ… không lẽ…

- Em nghĩ sao? Em ăn mặc thế kia đàn ông như tôi sao có thể cầm lòng. Đã thế em còn bám dính tôi như sam. Nếu không đáp lại em thì tôi có lỗi với bản thân quá! - Vương Ảnh Quân vừa nói vừa mở một nụ cười ma quái.

- Con… con… sao chú… chú có thể làm thế với con? Chú cũng biết con say cơ mà… hu hu… lần đầu của con… hu hu… sao chú lại làm vậy?

Tư Hạ nghe đến đây thì bật khóc tức tưởi, mặc dù cô thích người đàn ông trước mặt nhưng… nhưng sao có thể để mất lần đầu như thế? Hơn nữa, cô còn không biết người ta có thích cô không?

- Ha ha… biết sợ sao? Đã không biết uống rượu thì thôi, còn đua đòi uống với người ta. Nếu hôm qua không là tôi, em nghĩ em còn giữ được lần đầu đó hay sao? - Ảnh Quân vừa nói vừa cốc đầu Tư Hạ.

Tư Hạ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chẳng mấy chốc, nghĩ đến việc mình say xỉn làm những trò điên khùng gì đó, cô thật chỉ muốn độn thổ mà thôi.

- Con… cảm ơn chú đã đưa con về và chăm sóc con đêm qua… nhưng anh trai con đâu? Chị Giai Kỳ nói anh ấy đến rước con mà?

Ảnh Quân nhún vai ra vẻ không biết gì, muốn biết thì cứ hỏi người chị yêu dấu đó. Anh cũng chỉ là nạn nhân như cô mà thôi.

- Con… nhưng xin chú đừng nói chuyện này với ai hết! Ba mẹ con biết con qua đêm bên ngoài với chú thế này, chắc con sống không nổi mất! – Nghĩ đến ba mẹ, Tư Hạ khẽ rùng mình.

- Vậy… tôi được gì trong chuyện này? Đêm qua tôi bị em hành hạ cả đêm đấy? - Ảnh Quân ra vẻ thiệt thòi.

- Con… chú muốn gì cũng được! Con nhất định sẽ đáp ứng.

- Vậy sao? Nếu vậy… chúng ta… - Ảnh Quân vừa nói vừa tiến sát đến người của Tư Hạ làm cô giật bắn lên, hốt hoảng vội đẩy anh ra.

- Chú… chuyện này… ngoài chuyện này có được không?

- Ha… em đang nghĩ chuyện đen tối gì thế? Nếu tôi muốn đêm qua đã không dễ dàng buông tha em rồi! Tôi chỉ muốn là… từ nay về sau em không được xưng con với tôi nữa!

- Con… em… em biết rồi…

Ảnh Quân tỏ vẻ hài lòng vỗ vỗ đầu Tư Hạ, miệng nở cụ cười đầy tinh quái.

- Vậy… vậy đêm qua người nhà không có ai gọi cho em sao?

Tư Hạ sau sự bối rối là sự hoảng loạn lo lắng, đêm qua cô không về chắc ba mẹ cô nổi trận lôi đình mất, trước giờ cô chưa hề đi qua đêm như thế này.

- Không có. Nhưng em cứ yên tâm, chắc chắn Giai Kỳ đã liên hệ cho ba mẹ em rồi. Nếu không, họ đã lục tung thành phố này để tìm em rồi.

Vương Ảnh Quân nhún vai, vô cùng thản nhiên trả lời, anh biết chắc em gái anh đã sắp xếp ra kế hoạch này, chỉ có cô nhóc ngốc nghếch này là không biết gì thôi.

- Dạ… như vậy thì được rồi, làm con… à em sợ chết mất! - Tư Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô suýt thì bị dọa ngất rồi.

***

Vương Ảnh Quân sau đó sắp xếp đưa Tư Hạ về nhà của Cảnh Nghi lấy xe để cô tự lái về nhà. Anh mà xuất hiện bên cạnh cô, ba mẹ cô sẽ truy hỏi anh như cảnh sát điều tra mất.

Tư Hạ sau khi về đến nhà cũng quá giờ trưa, vì cô đã ở lại hỏi tội và ăn trưa luôn ở nhà Cảnh Nghi.

Dì Lạc Như Tuyết - mẹ của Hi Văn hiện tại đang sống cùng với Cảnh Nghi.

Từ sau khi có biến cố gia đình xảy ra, Hi Văn cùng dì Tuyết đã dọn đến đây ở. Dì trước đây cũng là một tiểu thư nhưng vì tình yêu đặt nhầm chỗ nên đã chạy theo ba Hi Văn, từ mặt gia đình.

Ai ngờ ông ta lập tức trở mặt khi dì ấy mất hết tất cả. Dù đã có tuổi, nhưng dì vẫn giữ được vẻ đẹp dịu dàng, thanh khiết. Dì đặc biệt nấu ăn vô cùng ngon, nấu cho bọn cô biết bao nhiêu món hấp dẫn.

Cảnh Nghi mồ côi ba mẹ từ nhỏ nên rất quý dì Tuyết, quyết định nhận dì làm mẹ nuôi để chăm sóc thay cho Hi Văn lúc vắng nhà.

Về đến Diệp gia, Tư Hạ vô cùng bối rối, cô né tránh ánh mắt của cả gia đình, nhanh chóng chạy lên phòng đóng cửa lại. Cô thở lấy thở để, từ lúc về đến thở mạnh cô cũng không dám. Nhưng có vẻ Giai Kỳ và Cảnh Nghi đã sắp xếp mọi sự ổn thỏa, ba mẹ cô không hề có bất cứ nghi ngờ nào.

Ngâm mình trong bồn tắm, Tư Hạ thả trôi suy nghĩ của mình. Sắc mặt cô ửng hồng khi nhớ đến đêm qua ở cùng Vương Ảnh Quân, dù cô say mèm không nhớ gì nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm của anh. Cô vui vẻ không thôi khi được bên cạnh người thương. Mặc dù vậy vẫn phải giả vờ tức giận với Cảnh Nghi và hờn dỗi với chị Giai Kỳ, dù sao cũng phải giữ giá chứ!

Đang miên man suy nghĩ thì chuông điện thoại reo in ỏi. Cô vội vàng chạy đến nhấc lấy điện thoại nghe.

- Này, Diệp Tư Hạaaaaa… Cậu định để mặc mình ở sân bay đấy hả? - Hi Văn hét lớn như thể muốn nuốt luôn Tư Hạ vào bụng nếu cô đang ở đấy.

- Á… thôi chết mình quên mất… xin lỗi… Văn Văn yêu dấu… đợi mình… nhanh lắm… mình sẽ có mặt ngay… chờ mình…

Tư Hạ vôi vàng thay quần áo để đi đón Hi Văn. Hôm qua cô ấy có nhắn tin bảo là hôm nay sẽ về đến, Cảnh Nghi thì phải làm việc, vậy nên cô sẽ đi rước. Vậy mà chuyện đêm qua làm cô quên mất. Ôi phen này Hi Văn sẽ xé xác cô mất thôi!

Danh sách truyện HOT