Lọc Truyện

Chú Mượn Đùi Ôm Một Chút

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cuối tuần, thành viên ban thể dục gửi một tin nhắn cho Tống Á Hiên, Tống Á Hiên ngồi ăn cơm trên bàn ăn, di động đặt bên cạnh cứ vang lên không ngừng.

Á Hiên trả lời hai tin liền không kiên nhẫn nổi nữa, chỉnh về chế độ im lặng. Vừa ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy vẻ mặt không vui của Lưu Diệu Văn.

Đã nhiều ngày, Lưu Diệu Văn vẫn mang vẻ mặt mất hứng như thế, lắm lúc cậu nhìn mà thấy phát run.

Tống Á Hiên ăn hai miếng rồi buông bát, thầm nghĩ định đi sớm về sớm.

"Em đi một lát rồi về." Tống Á Hiên đi ra cửa thay giày.

Lưu Diệu Văn nhíu mày nhìn cậu, buồn bực nói: "Đi thay bộ quần áo khác đi."

"Á? Quần áo này làm sao?" Á Hiên cúi đầu nhìn, cậu đang mặc một cái áo trắng với quần thể thao màu đen, bình thường tới không thể bình thường hơn.

Lưu Diệu Văn không cho cậu ra ngoài, Tống Á Hiên đành phải đi vào thay một cái quần bò lửng và áo phông trắng. Lưu Diệu Văn nhìn nhìn, lại nhíu mày.

"Quần áo của em đều là do anh mua hết còn gì? Trong tủ toàn là mấy bộ thế này thôi." Tống Á Hiên cạn lời rồi.

Lưu Diệu Văn nhíu chặt mi. Thiếu niên 18 tuổi sắp trở thành một thanh niên tuấn tú, đây là cái tuổi mà mặc gì cũng đẹp. Bóng dáng cậu cao ráo nhẹ nhàng đứng bên kia, Lưu Diệu Văn không cần nghĩ cũng biết, Tống Á Hiên sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Tống Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn vẫn còn nhăn nhó thì lại vào trong nhà, đi đến bên cạnh Lưu Diệu Văn, cong thắt lưng cúi xuống hôn lên môi hắn.

"Em sẽ về sớm, anh cứ ở nhà chờ đi, đừng tức giận."

Lưu Diệu Văn nhướn mi, túm cậu vào trong lồng ngực, lạnh mặt nói: "Bây giờ dám chỉ đạo tôi rồi đấy?"

Tống Á Hiên nghiêng đầu cười: "Lần trước anh Lục nói với em, lúc em đi học, anh ở nhà đen mặt cả một ngày, cô Thúy và Lục Thất đều bị anh giáo huấn."

"Ông chủ nhỏ." Lưu Diệu Văn ôm cậu vào ngực vuốt ve, thầm ghi sổ với Lục Thất ở trong lòng.

Lúc Tống Á Hiên ra khỏi nhà, cậu phát hiện ra di động có vài cuộc gọi nhỡ. Cậu vừa định gọi lại thì cậu thành viên ban thể dục kia gọi điện thoại tới.

"Tống Á Hiên, cậu ở đâu rồi? Để bọn tôi tới đón." Bên kia điện thoại có tiếng gió thổi vù vù và tiếng động cơ xe thể thao.

Tống Á Hiên sợ cậu ta không nghe thấy, lớn tiếng nói: "Không cần, để tôi tự đi, cậu nói cho tôi địa chỉ là được."

"Bọn tôi tới đón cậu đấy, mau nói đi, cậu đang ở đâu? Ha ha ha... nhanh lên..."

Á Hiên kêu to thêm mấy lần mà bên kia có vẻ vẫn không nghe thấy, Tống Á Hiên đành phải nói địa chỉ ra. Chỉ chốc lát sau, tiếng xe thể thao từ xa truyền đến, nháy mắt đã đỗ trước mặt Tống Á Hiên.

"Tống Á Hiên, lên xe."

Tống Á Hiên nhìn thoáng qua, Lâu Việt đang lái xe. Lâu Việt ngại ngùng gật đầu cười với cậu, Tống Á Hiên bất đắc dĩ lên xe, "Các cậu đi đón cả hội luôn đấy à?"

"Đương nhiên là không, bọn tôi chỉ tới đón cậu thôi." Thành viên ban thể dục vỗ vai Á Hiên, bảo Lâu Việt khởi động xe.

Xe vừa chạy, thành viên ban thể dục kinh ngạc nhìn một người đứng trong sơn trang, "Đây là Hoa Cẩm Tú?"

Tống Á Hiên quay đầu lại, thấy Hoa Cẩm Tú đang đi ra cùng Hạ Dật. Hoa Cẩm Tú nhìn thấy đám bọn họ thì ngẩn người, sau đó lạnh mặt xuống. Hạ Dật thì lịch sự cười chào hỏi.

Thành viên ban thể dục là một cậu trai rất nhiệt tình, bình thường nhân duyên trong lớp rất tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy Hoa Cẩm Tú thì cũng hơi ngại. Sau khi mẹ Hoa Cẩm Tú xảy ra chuyện, bọn họ đương nhiên có nghe phong thanh. Mà sau đó Tề Nguyệt lại còn mở họp báo tuyên bố sự tồn tại của Hoa Cẩm Tú là một sai lầm, trong giới không ai là không biết. Hoa Cẩm Tú sau đó tạm nghỉ học, bọn họ cũng chưa từng gặp lại.

Nhưng cậu ta vẫn đánh tiếng khách sáo một câu: 'Hoa Cẩm Tú, bọn tôi ra ngoài chơi, cậu đi cùng không?" Nói xong cậu ta chỉ muốn cắn lưỡi chính mình, nuốt lại lời vừa nói.

Hoa Cẩm Tú vẫn rất bình tĩnh, vừa định mở miệng từ chối thì Hạ Dật thay cô ta lên tiếng: "Cẩm Tú, không phải em bảo dạo này ở nhà chán quá hay sao? Vừa lúc bạn học của em ra ngoài chơi, em trai Tống Á Hiên của em cũng ở đây, em nên ra ngoài giải sầu chút đi."

Hoa Cẩm Tú nhăn mày, buồn bực nhìn Tống Á Hiên, ánh mắt Hạ Dật chợt lóe lên: "Đi chơi đi, anh đi cùng em."

Hoa Cẩm Tú không từ chối nữa, cô ả cũng không muốn Hạ Dật biết quan hệ của mình và bạn học không tốt, thế là Hoa Cẩm Tú gật đầu coi như đồng ý.

Thành viên ban thể dục lỡ miệng, mà người ta cũng đồng ý rồi, cậu ta không thể nuốt lời. đành phải để họ lên xe. Á Hiên vốn định ngồi ghế trước để thành viên ban thể dục và hai người kia ngồi ghế sau, nhưng Hạ Dật lại nói: "Để con gái ngồi phía trước đi, con trai tụi mình ngồi phía sau, các em thấy sao?"

Tống Á Hiên và thành viên ban thể dục chỉ có thể gật đầu. Sau khi hai người lên xe, cả xe chìm vào yên lặng. Sắc mặt Tống Á Hiên vẫn bình tĩnh, bên trái cậu là thành viên ban thể dục, bên phải là Hạ Dật. Không biết có phải do ảo giác hay không, Tống Á Hiên cảm thấy chân của Hạ Dật cứ cố ý dán vào chân cậu.

Cậu mất kiên nhẫn, giả bộ nhắm mắt ngủ. Thành viên ban thể dục đã hối hận xanh ruột, cậu ta quay đầu nhìn Tống Á Hiên đang chợp mắt, hận không thể đấm mình vài phát.

Tới nơi, Á Hiên mở mắt ra, thấy Hạ Dật xuống xe trước mở cửa cho Hoa Cẩm Tú, Hoa Cẩm Tú cười cảm ơn anh ta, khoác tay để anh ta dẫn đi. Vẻ mặt Tống Á Hiên lạnh nhạt, thành viên ban thể dục nhẹ giọng thì thầm: "Tôi không nghĩ bọn họ lại đồng ý, khó xử quá đi mất."

"Đến cũng đến rồi, mọi người cùng nhau chơi, với lại Hoa Cẩm Tú chẳng phải bạn học của cậu hay sao?" Tống Á Hiên liếc mắt nhìn cậu ta, nói.

"Thì đúng là như thế, nhưng cậu nhìn Hoa Cẩm Tú đi, mắt mọc ở trên đầu, bọn tôi đâu dám trèo cao." Thành viên ban thể dục bĩu môi nhìn Hoa Cẩm Tú, Tống Á Hiên nghĩ cùng đúng, liền mím miệng cười.

"Nhắc mới nhớ, trước đây tôi cũng nghĩ cậu là dạng mắt mọc trên đầu đấy Tống Á Hiên." Cậu ta mơ hồ có cảm giác ấy, vì Tống Á Hiên không bao giờ tham gia hoạt động chung của lớp, cũng chưa từng để ý lời bàn tán sau lưng. Chính vì vậy, thành viên ban thể dục cảm thấy Á Hiên không dễ ở chung, thuộc loại mặt vênh lên song song với trần nhà.

"Vậy bây giờ thì sao?"

"Bây giờ á, cũng vẫn là mắt mọc trên đầu, nhưng mà là do cậu tự tin, ai bảo thành tích của cậu tốt quá mức như vậy chứ." Thành viên ban thể dục chua chua nói.

Tống Á Hiên bị bộ dạng của cậu ta làm cho buồn cười, cậu ta lại đùa thêm mấy câu, hai người đi phía sau cười lớn tiếng.

Hạ Dật quay đầu lại nhìn, nói: "Xem ra nhân duyên của Tống Á Hiên trong lớp rất tốt."

Hoa Cẩm Tú hừ lạnh: "Nó thì có thân phận quái gì? Bị bao dưỡng mà còn vênh váo, không biết ngượng."

Hạ Dật không nói gì nữa, vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng. Nhưng chỉ trong chốc lát, Hạ Dật trở về dáng vẻ như cũ.

Bọn họ đi vào club mới mở của nhà một nam sinh tên là Diêu Ngụy, club có 8 tầng, bọn họ lên tầng 5.

Vào phòng, đa số đã có mặt đông đủ. Có lẽ là do thành viên ban thể dục đã phím trước, nhìn thấy Hoa Cẩm Tú và Hạ Dật đến nhưng không ai tỏ ra ngạc nhiên.

"Tống Á Hiên, lại đây lại đây, vất vả lắm mới hẹn được cậu ra ngoài, hôm nay không tha cho cậu đâu." Đó là Diêu Ngụy trong lớp, cậu ta đi lên kéo Tống Á Hiên ngồi vào giữa.

Tống Á Hiên nhìn rượu xếp đầy một bàn, da đầu hơi run lên. Á Hiên muốn rời khỏi đám người đang vây quanh này, cậu không thể tin được, nói: "Các cậu có bao nhiêu người thế này mà lại bắt nạt tôi à?"

"Ai bảo điểm của cậu xuất sắc như thế, làm cho bọn tôi khổ sở lắm biết không, rốt cuộc cũng chờ được cơ hội này."

"Nào, cậu đến muộn, phạt một chai."

"Tống Á Hiên, đừng nhát gan, trăm phần trăm đi."

"Có phải đàn ông hay không, uống cạn đấy nhé."

Tống Á Hiên bị bọn họ léo nhéo mãi, đành phải ngửa cổ uống hết.

"Còn chai của tôi đây này."

"Của tôi nữa."

Á Hiên bị bọn họ thay nhau ép rượu, nam sinh uống rượu, nữ sinh đứng một bên cổ vũ. So với đám ồn áo náo nhiệt bên này, Hoa Cẩm Tú và Hạ Dật ở bên kia có vẻ rất yên tĩnh.

Hạ Dật dường như cố tình không nhận ra là đang bị mọi người cô lập, anh ta bưng hoa quả tới chỗ Hoa Cẩm Tú, cười hỏi: "Có muốn ăn không?"

Hoa Cẩm Tú lạnh mặt nhìn đám trong lớp bỗng nhiên thay đổi thái độ với Tống Á Hiên, cô ta tức giận nghiến răng phẫn nộ cùng cực, chỉ có thể trừng mắt nhìn, nếu không phải có Hạ Dật ở đây thì cô ta sớm đã bỏ về rồi.

Nhưng cô ta không muốn để lại ấn tượng không tốt cho Hạ Dật, liền miễn cưỡng thu lại thái độ tức giận, nói: "Em không muốn ăn lắm."

Hạ Dật gật đầu, không ép Hoa Cẩm Tú ăn nữa. Sau đó anh ta lại nhìn Tống Á Hiên đứng trong đám đông bị ép uống thêm mấy chai, sắc mặt đỏ bừng, liên tiếp xin tha nhưng vẫn bị bắt lại, cả đám thay nhau tiến lên mời rượu. Thành viên ban thể dục không nhìn nổi nữa, kéo Tống Á Hiên đi ra.

Tống Á Hiên nhanh chóng vơ lấy chai nước lọc tu ừng ực, ép xuống một bụng đầy rượu, "Bọn họ muốn gì đây? Nếu còn uống tiếp chắc chết quá."

Thành viên ban thể dục cười, vui sướng khi người khác gặp họa, "Ha ha, bình thường tan học cậu toàn về luôn, bọn nó chờ cậu mà chờ không được, bọn nó không chụp bao tải úp sọt cậu trên đường về nhà đã là tốt lắm rồi."

"Bởi vì điểm của tôi cao à?" Tống Á Hiên không hiểu.

"Đâu chỉ là cao, quả thực quá là tra tấn người khác cậu biết không? Cậu cũng không nhìn xem, điểm của cậu bỏ xa bọn tôi mười tám con phố, đại ca ơi, đây là Nhạc Vinh đấy ạ, không phải trường bình thường đâu. Cậu thi đạt điểm cao như thế, bảo bọn tôi sống kiểu gì đây?"

Tống Á Hiên vẫn không hiểu, nhưng thành viên ban thể dục thì thừa biết đám kia nghĩ gì. Trước khi Á Hiên tới, cho dù tụi nó không được hạng nhất nhưng cũng chỉ kém hạng nhất vài điểm, coi như đồng hạng. Nhưng khi Tống Á Hiên tới thì tình hình thay đổi, bọn họ cũng là thiên chi kiêu tử, ai cũng là số một hai quen rồi, bị Tống Á Hiên chèn ép như thế, cho dù có tâm phục khẩu phục thì vẫn rất là uất ức, rốt cuộc chờ được tới ngày hôm nay.

Tống Á Hiên bị chuốc rất nhiều rượu, đầu óc hơi quay cuồng ngơ ngác ngồi ở một bên. Đám học sinh ăn uống xong mới bắt đầu chơi, Tống Á Hiên ngồi im như thóc, bị bọn họ kéo mạnh qua, ấn ngồi xuống.

"Tôi không biết chơi." Tống Á Hiên bất đắc dĩ nói.

"Không biết cũng không sao, tôi dạy cậu." Diêu Ngụy ra hiệu cho dealer bắt đầu chia bài.

Tống Á Hiên thực sự không biết chơi, chơi hai ván đã thua thê thảm. Diêu Ngụy thấy Tống Á Hiên thua hết sạch chip, liền nói với dealer: "Tiền của cậu ta cứ tính cho tôi."

Tống Á Hiên vội nói: "Tôi có tiền." Sau đó cậu ném ra tấm thẻ chú Văn cho cậu, mọi người nhìn thấy thì sững sờ.

Thành viên ban thể dục ngu người hỏi: "Thẻ này của cậu à?"

Tống Á Hiên giờ mới nhớ ra, tấm thẻ Lưu Diệu Văn cho cậu là thẻ đen do ngân hàng Kim Thành phát hành, cả Kim Thành chỉ có 3 tấm. Một tấm thẻ của Hạ phu nhân, một tấm khác ở trên thị trường, tấm cuối cùng trong tay Tống Á Hiên.

Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, bây giờ Tống Á Hiên thu thẻ về cũng không còn kịp nữa, đành phải đưa thẻ cho dealer đi quẹt thanh toán.

Bọn Diêu Ngụy nhìn thấy thẻ của Tống Á Hiên thì không nương tay nữa, định bụng phải làm cho Tống Á Hiên thua sạch bách mới thả cậu về, như vậy mới thỏa nỗi hận bấy lâu. Nhưng tới ván thứ ba,Á Hiên suýt chút nữa thắng, ván thứ tư thì trực tiếp thắng đậm. Kế tiếp, không cần nghĩ cũng biết, người thua thê thảm sẽ lại là bọn họ.

Bởi vì bà chủ nhỏ đi vắng, Lưu Diệu Văn ngồi đen mặt ở nhà. Hắn thấy di động liên tục nhận được tin nhắn, đều là tin nhắn thông báo có tiền được chuyển vào tài khoản.

Ban đầu chỉ là một vạn hai vạn, cuối cùng lên tới mười vạn, hai mươi vạn, năm mươi vạn......

Lưu Diệu Văn lại càng không vui, hắn cho Tống Á Hiên thẻ là để cậu ra ngoài tiêu tiền của hắn, nhưng bây giờ Tống Á Hiên trái lại còn kiếm thêm tiền về.

Không được trở thành kim chủ, Lưu Diệu Văn cực kỳ buồn bực.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Danh sách truyện HOT