Lọc Truyện

Chú Mượn Đùi Ôm Một Chút

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sau khi Hoa Cẩm Lăng trở về, Tống Á Hiên lại càng không muốn ló mặt ra ngoài. Nhưng mà lời Lưu nói sáng hôm đó quả nhiên là thật, mỗi ngày hắn sẽ tới Hoa gia ăn sáng, hắn thì chẳng sao, nhưng mấy người Hoa gia thì liên tiếp vài ngày không nuốt trôi cơm, thậm chí về sau bọn họ cứ kiếm cớ để không ăn cơm ở nhà.

Bọn họ có thể thoát nhưng Tống Á Hiên thì không, Lưu Diệu Văn cứ như là theo dõi cậu vậy, ngày nào cũng bắt cậu ngồi bên cạnh, mặc kệ Á Hiên có ăn hay không, hắn đã gắp vào trong bát thì cậu phải ăn bằng hết.

Người Hoa gia sợ Lưu Diệu Văn , duy chỉ có Hoa Cẩm Lăng là chẳng có vẻ gì sợ hãi, thậm chí lúc ngồi ăn cơm đối diện Diệu Văn mà mặt anh ta vẫn thản nhiên như không. Á Hiên ngồi cùng hai người này cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

Cậu sợ Lưu Diệu Văn là vì Lưu Diệu Văn chưa bao giờ sợ hãi sống chết, hắn coi sinh mạng chỉ như con kiến, càng coi thường pháp luật, Tống Á Hiên sợ hắn không vui thì có thể sẽ xuống tay với cậu bất cứ lúc nào. Nhưng Hoa Cẩm Lăng lại không như thế, nói sao đây nhỉ, Tống Á Hiên chưa bao giờ thấy Hoa Cẩm Lăng làm chuyện gì quá đáng, nhưng Hoa Duẫn Hòa và Tiêu Thanh Thanh thì đã nếm mùi thủ đoạn của anh ta rồi, vô hình trung, anh ta dần dần lộ ra sự lợi hại của mình.

"Chú Lưu, lúc trước cháu ở Thục Nam, vô tình tìm được một khối ngọc phỉ thúy có màu sắc và chất liệu thượng đẳng, thấy chú Lưu có hứng thú với phỉ thúy, cháu muốn biếu chú ạ." Hoa Cẩm Lăng đưa khối ngọc phỉ thúy màu xanh biếc cho Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn thản nhiên nhìn, nửa ngày sau mới nhận lấy: "Cảm ơn."

Hoa Cẩm Lăng cười nói: "Tuy cháu biết chú Lưu không thích ồn ào náo nhiệt, nhưng mà ở một mình thì cô đơn lắm, tháng sau ông nội mừng thọ 70, chú Lưu cũng đến cho vui đi."

"Đương nhiên rồi, cháu không nói thì chú cũng tới mà." Lưu Diệu Văn ngắm nhìn ngọc phỉ thúy, lại nhìn Hoa Cẩm Lăng, khóe miệng tươi cười.

Hoa Cẩm Lăng dường như không để tâm đến hàm ý trong mắt Lưu Diệu Văn, vẻ mặt anh ta vẫn bình thường, thậm chí còn lộ ra một chút kính trọng. Ánh mắt Diệu Văn âm trầm, khóe miệng vẫn tươi cười.

"Hiên nhi, lại đây." Sau khi ăn sáng xong, Lưu Diệu Văn gọi Tống Á Hiên lúc này đang chuẩn bị trốn.

Tống Á Hiên bị gọi, có chút buồn bực, cậu theo Lưu Diệu Văn đi tới biệt thự. Không biết có phải vì que kẹo kia hay không, Á Hiên cứ cảm thấy Diệu Văn ngày càng thích sai bảo mình, mà ở chung với Lưu Diệu Văn rồi mới biết, tính tình của Lưu Diệu Văn thật sự rất kém.

Không cho phép người khác tranh luận với hắn, cũng không cho phép làm trái ý hắn, hắn nói gì đều phải nghe theo. Nếu tâm trạng hắn không tốt thì càng phải hầu hạ cho cẩn thận, vả lại hắn rất hay nổi cơn tam bành.

Tới biệt thự, Lưu Diệu Văn xoa xoa ấn đường, mệt mỏi sai cậu: "Đi rót cho chú chén nước."

Tống Á Hiên dè dặt nhìn vẻ mặt Lưu Diệu Văn, sau đó đưa chén nước cho hắn. Diệu Văn có lẽ là cảm thấy không thoải mái, vẫn luôn chau mày, sắc mặt khó coi.

"Chú Lưu, chú không sao chứ?"

Lưu Diệu Vănnhíu mày, mắt lạnh lùng nhìn cậu, nói: "Ngủ với chú một lát."

"Hả?" Tống Á Hiên chưa kịp phản ứng thì đã bị Lưu Diệu Văn nhấc cổ lên tha vào phòng hắn.

Phòng của Lưu Diệu Văn rất trống trải, ở giữa là một chiếc giường lớn màu xám tro, đối diện với giường là một cái màn hình rất lớn, Tống Á Hiên liếc mắt, nghĩ đó chắc hẳn là TV.

Lưu Diệu Văn quăng người lên giường, sau đó đè lên, kéo chăn qua đắp lên cả hai người.

Tống Á Hiên nằm trong lớp chăn mềm mại cảm thấy hơi chếnh choáng, muốn giãy dụa một chút, Lưu Diệu Văn ấn đầu cậu vào trong ngực hắn, ngăn không cho cậu ngọ nguậy, hắn lạnh giọng: "Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm im để chú ngủ một lát."

Tống Á Hiên nằm im trong ngực Lưu Diệu Văn, thầm nghĩ muốn cắn một phát, nhưng mà cậu không có gan, cho dù có tức đến nghiến răng nghiến lợi thì cũng không dám để Lưu Diệu Văn nghe thấy.

Diệu Văn có lẽ là thiếu ngủ, ôm cậu một lúc thì nhịp thở trở nên đều đặn, Á Hiên lắng tai nghe một lúc lâu, xác định là hắn đã ngủ rồi mới dám giãy ra. Lưu Diệu Văn nhìn thì có vẻ gầy, nhưng trên người lại có không ít cơ bắp, cả chân cả tay ôm Tống Á Hiên làm cậu kẹt cứng.

Á Hiên vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, người nhỏ xíu nên căn bản không đủ sức giãy ra, huống hồ cậu cũng không dám làm Lưu Diệu Văn tỉnh giấc. Diệu Văn ngủ thì tốt hơn lúc tỉnh, ít nhất không làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.

Tối hôm qua Tống Á Hiên ngủ rất ngon, cho nên bây giờ chỉ có thể trợn mắt nhìn Lưu Diệu Văn ngủ, chốc chốc nằm im nghe tiếng tim đập của Diệu Văn, chốc chốc lại cố gắng nhúc nhích cái chân đang tê rần.

Lưu Diệu Văn ngủ thẳng tới giữa trưa, sau khi tỉnh ngủ hắn mới giãn mày ra, sắc mặt tốt hơn rất nhiều. Tống Á Hiên cẩn thận hỏi: "Chú Lưu, chú có thể đứng lên chưa ạ?"

Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt chợt dừng lại trên làn da ngực bị cậu cọ tới cọ lui nên lộ ra. Khung xương thiếu niên rất mỏng manh, hắn ôm vào trong ngực thì vừa vặn. Có lẽ là do nóng, làn da trên ngực có hơi đỏ ửng.

Ánh mắt Lưu Diệu Văn trở nên sâu thẳm, đột nhiên hỏi: "Tiểu Hiên, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Tống Á Hiên không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Qua tết thì 17 tuổi ạ."

"17. Thế thì còn một năm nữa."

"Một năm gì cơ ạ?"

Lưu Diệu Văn không trả lời, đột nhiên hắn kéo cổ áo Á Hiên ra, cắn một miếng lên bả vai cậu.

"Á?" Tống Á Hiên không đề phòng, kêu lên đau đớn.

Lưu Diệu Văn cứ như sói con vậy, cắn mãi không buông, Á Hiên cảm thấy còn đau hơn so với lúc bị sói con cắn, cậu đau đến nhăn mặt, tay đẩy Lưu Diệu Văn ra. Nhưng Lưu Diệu Văn vẫn cứ bất động, lúc buông ra còn liếm một chút.

"Hiên nhi, từ ngày mai chuyển qua ở đây đi."

"Không, không được." Tống Á Hiên sợ hãi lắc đầu.

"Sao lại không được?" Diệu Văn nheo mắt nhìn cậu.

Á Hiên có hơi sợ sệt, cậu sao dám nói rằng cậu thà ở cùng Hoa gia chứ không muốn ở cùng Lưu Diệu Văn. Cậu lắp bắp nói: "Cháu ở phòng mình là được rồi, hơn nữa, cháu..."

Diệu Văn giận rồi, sắc mặt trở nên âm trầm.

Á Hiên có hơi nao núng, nhưng cậu thật sự không muốn ở cùng Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn lạnh giọng nói: "Không muốn cũng phải ở, cháu không có quyền lựa chọn."

"Không..."

Lưu Diệu Văn không nghe nữa, xuống giường lấy cà vạt trong tủ quần áo ra, trói Tống Á Hiên lại: "Khi nào nghĩ thông rồi thì chú cởi trói cho."

Á Hiên mím môi, nằm trên giường không nói lời nào, chốc lát sau mắt đã đỏ lên. Lưu Diệu Văn giận quá rồi nên không thấy mềm lòng, từ trên cao nhìn xuống, chờ đáp án của Tống Á Hiên.

Á Hiên vừa tức vừa tủi thân, mím chặt môi không mở miệng.

"So kiên nhẫn với chú sao, chú có nhiều thời gian lắm." Lưu Diệu Văn nói rồi đi ra ngoài, không để ý tới cậu nữa.

Á Hiên kinh hãi, cậu không biết Lưu Diệu Văn sẽ đối phó với mình như thế nào, chỉ cần tưởng tượng từ nay về sau sẽ sống cùng một mái nhà với Diệu Văn, cậu liền thấy sợ hãi.

Lưu Diệu Văn bình tĩnh đến thư phòng mở máy tính lên, click vào icon camera, thao tác một lúc, màn hình hiện ra cảnh tượng trong phòng ngủ. Tống Á Hiên đang nằm trên giường hắn, vùi đầu vào gối, không thấy rõ vẻ mặt.

Lưu Diệu Văn cười lạnh, trước giờ chưa có ai cứng đầu với hắn như thế, đứa nhỏ này lớn gan lắm, còn dám tranh cãi với hắn, hắn ghét nhất là có người tranh cãi với hắn.

Lúc Lục Thất tới, anh thấy thiếu gia nhà mình đang cắm mặt vào màn hình máy tính, anh lén nhìn qua liền hoảng sợ. Thiếu gia nhà anh trói người lúc nào vậy, nhìn có vẻ như đã trói được một lúc lâu rồi.

"Thiếu gia, Tống thiếu gia làm sao vậy?"

Lưu Diệu Văn lạnh lùng liếc anh, trả lời: "Nhóc con ương bướng, phải dạy dỗ một chút."

"Ồ." Lục Thất gật đầu, nhưng mà anh nhớ là thằng nhóc này ngoan lắm mà, còn gọi anh là "anh", thế là anh chen miệng nói, "Thiếu gia, cứ trói như thế cũng không ăn thua gì đâu, Tống thiếu gia còn nhỏ, không hiểu chuyện."

"Không hiểu chuyện? Bỏ đói nó hai bữa xem nó còn bướng nữa không."

Lục Thất thấy sắc mặt Lưu Diệu Văn ngày càng lạnh, không dám khuyên nữa, sợ chữa lợn lành thành lợn què. Diệu Văn nhìn chằm chằm người trên giường, nhìn đến tận nửa đêm, lúc hắn thấy đói bụng mới nhớ ra hắn chưa ăn gì từ sáng, Tống Á Hiên cũng vậy.

Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn càng thêm khó coi, đứng dậy đi về phòng.

Á Hiên đã ngủ rồi, cuộn mình nằm trên giường thành một cục nho nhỏ. Lưu Diệu Văn đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu rồi xoay người đi ra ngoài.

Sáng hôm sau, Tống Á Hiên bị âm thanh mở cửa đánh thức, cậu nghĩ đó là Lưu Diệu Văn nên giả bộ tiếp tục ngủ, nhưng hóa ra lại là Lục Thất, Lục Thất đứng bên giường gọi cậu, "Tống thiếu gia, cậu tỉnh chưa?"

"Anh Lục ạ." Á Hiên mở mắt ra, Lục Thất thấy cậu tỉnh lại liền cởi trói cho cậu. Làn da Tống Á Hiên rất mềm, bị trói quá lâu nên để lại một vết hằn sâu.

Lục Thất nhìn vậy thì có hơi đau lòng, nhưng anh sợ thiếu gia thấy bọn họ trên màn hình nên không dám nhiều lời.

"Tống thiếu gia, đây là cháo cô giúp việc nấu, uống một chút rồi hẵng về."

"Để, để em đi về thật sao?" Tống Á Hiên kinh sợ, không tin được Lưu Diệu Văn thế mà lại buông tha cho cậu.

Lục Thất gật đầu, nhìn Á Hiên uống cháo xong rồi mới đi. Tống Á Hiên ngây người chớp chớp mắt rồi nhanh chóng đứng dậy đi về, may mà vừa rồi uống chút cháo, không thì cậu đói rã ruột đứng không vững rồi.

Lục Thất thấy Á Hiên đi rồi mới tới thư phòng gặp thiếu gia, "Tống thiếu gia đi rồi."

"Ừ."

Lưu Diệu Văn gập máy tính xuống rồi đi về phòng mình, nằm ra giường. Trên giường còn vương lại một chút mùi vị của đứa nhỏ, nhàn nhạt, bình thản, làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Một đêm không ngủ, bây giờ hắn mới chậm rãi thiếp đi.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Chú Lưu hỏi tuổi Tiểu Hiên cho có thôi chứ chú sợ méo gì đâu \=))))))))) Alô chú cảnh sát ơi ở đây có tên shotacon biến thái định xơi trẻ em \=))))))))))))))))))))))))))))

Danh sách truyện HOT