Lọc Truyện

Chú Mượn Đùi Ôm Một Chút

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tống Á Hiên vẫn không có động tĩnh gì, cậu học xong thì về nhà. Chuyện Châu Tự muốn Tống Á Hiên xin lỗi, cậu không thèm để tâm.

Trong lớp bàn tán rằng Á Hiên có phải sợ rồi hay không, Châu Tự nghe thế thì đắc ý, nhưng vẫn phải tỏ ra tức giận bất bình, giống như cậu ta bị xúc phạm danh dự thật sự vậy.

Tống Á Hiên vẫn vô cũng bình thản, Lưu Diệu Văn không hỏi bất cứ thứ gì, liên tiếp một tuần như thế, Châu Tự mất kiên nhẫn.

Thứ hai, tiết chào cờ, Trương Vỹ Ý kêu tên Tống Á Hiên.

"Gần đây có học sinh phản ánh với tôi về việc cậu xúc phạm Châu Tự, hơn nữa cậu còn bày tỏ bất mãn với điểm thi, có đúng không?"

Tống Á Hiên đứng cạnh cột cờ trên sân thể dục, phía sau là toàn bộ giáo viên của các cấp và gần 6000 học sinh. Trương Vỹ Ý gọi cậu lên làm gì không cần nghĩ cũng biết.

"Nếu em bảo là không phải thì sao?" Tống Á Hiên cười nhạt, trong mắt không hề có ý cười.

Trương Vỹ Ý nghiêm khắc đáp: "Tống Á Hiên, từ nhỏ tới lớn ai cũng được dạy rằng phải trung thực, tôi không biết trước kia cậu được dạy những gì, nhưng đã đến Nhạc Vinh rồi thì phải trung thực."

Đôi mắt Tống Á Hiên trở nên lạnh lùng, Trương Vỹ Ý lớn tiếng nói tiếp: "Hôm nay cậu hãy xin lỗi Châu Tự, chuyện này kết thúc ở đây."

"Vì sao em phải xin lỗi?"

"Tống Á Hiên! Cậu ngu thật hay giả vờ thế! Cậu bảo Châu Tự giành được hạng nhất là do gian lận, vậy cậu nghĩ các giáo viên ở đây đều đang mù mắt bao che sao? Camera trong trường để làm cảnh à? Hay cậu cho rằng giáo viên là người vô hình?" Trương Vỹ Ý giương cao ngọn cờ chính nghĩa, hiên ngang nói.

"Tống Á Hiên! Nếu chỉ vì ghen tỵ với người giành hạng nhất mà vu khống cho người ta, thì cậu không cần ở lại Nhạc Vinh nữa đâu."

Thầy tổng phụ trách* rất rõ bối cảnh của Tống Á Hiên, thời gian gần đây thầy cũng biết chuyện giữa Tống Á Hiên và Châu Tự, thầy cũng muốn ra tay giúp đỡ miễn cho Tống Á Hiên cảm thấy uất ức, nhưng người bên kia lại bảo thầy không cần xen vào. Vì thế, bọn họ vẫn luôn làm ngơ, bên kia cũng không bảo rằng được phép đuổi Tống Á Hiên.

*Tổng phụ trách (Giáo đạo chủ nhiệm教导主任): Quản lý cả về văn thể mỹ lẫn công tác dạy học, không tìm thấy chức vụ tương ứng trong tiếng Việt, tạm thời để vậy.

Thầy Tổng phụ trách khuyên can, Trương Vỹ Ý lại nghiêm mặt nói: "Tấm bia khắc trước cổng trường Nhạc Vinh đã viết rõ khẩu hiệu: Trung thực, giữ chữ tín, nỗ lực, phấn đấu, tiến lên, nhưng Tống Á Hiên, cậu làm được những chữ nào trong câu khẩu hiệu này? Nếu để một học sinh như thế này ở Nhạc Vinh thì làm sao có thể làm gương cho gần 6000 em học sinh khác?"

"Xin lỗi đi." Trương Vỹ Ý ra vẻ công chính liêm minh, kiên quyết không nhượng bộ, bộ dạng ấy của gã làm không ít học sinh phía dưới tin sái cổ.

Trong lớp 11-1 có người tự dưng hô lớn: "Tống Á Hiên, xin lỗi đi!"

Ngay sau đó, nhiều giọng nói khác cũng tát nước theo mưa: "Xin lỗi đi! Xin lỗi đi! Xin lỗi đi!"

Châu Tự thấy trăm ngàn người đang đồng thanh hô lớn, cậu ta âm thầm cười.

"Tống Á Hiên mau xin lỗi, nếu không thì cút khỏi Nhạc Vinh!"

"Xin lỗi đi!"

"Xin lỗi đi!"

"Xin lỗi đi!"

"Xẹtttt!" một tiếng chói tai vang lên, mấy nghìn họ sinh rối rít bịt tai lại.

Tống Á Hiên cần lấy micro từ trong tay thầy tổng phụ trách, âm thanh vừa rồi là do cậu cố ý làm ra để khiến đám người phía dưới phải im lặng.

"Các cậu nói chuyện vui quá nhỉ, vậy cũng để tôi chen một câu nhé." Tống Á Hiên nói, giọng nói theo micro khuếch đại ra khắp sân thể dục.

"Trung thực, giữ chữ tín, nỗ lực, phấn đấu, tiến lên." Tống Á Hiên cười nhạt, "Thầy Trương nói rất đúng, điều đầu tiên trong câu khẩu hiệu của trường ta chính là trung thực. Các cậu bảo tôi xin lỗi vì nghĩ rằng tôi không trung thực, vậy tôi cũng muốn thầy Trương phải xin lỗi, vì tôi cho rằng thầy mới là người không trung thực."

"Cậu nói gì!?" Trương Vỹ Ý khiếp sợ nhìn cậu.

"Thầy Trương em có một câu muốn hỏi, Triệu Tuyền Hằng là đàn anh của thầy Trương ở đại học Kinh Đô? Thầy nhớ rõ khẩu hiệu trường rồi, phải trả lời trung thực nhé."

"Đúng." Trương Vỹ Ý không biết Tống Á Hiên định làm gì, nhưng gã bỗng dưng có linh cảm không tốt, một linh cảm rất nguy hiểm.

Tống Á Hiên: "Em nghe nói quan hệ giữa thầy và Triệu Tuyền Hằng hồi còn học đại học rất là tốt, bao nhiêu năm mà một người ở đại học Kinh Đô học tiến sĩ, một người về Nhạc Vinh làm giáo viên, thế nhưng chưa từng cắt đứt liên lạc."

Trương Vỹ Ý nhăn mày, gã chợt nhớ ra điều gì, nhưng lại cảm thấy rất vô lý. Tay Tống Á Hiên không có khả năng vươn tới tận đại học Kinh Đô, nơi này là Kim Thành, một ở phía nam một ở phía bắc. Tống Á Hiên cho dù có biết được điều gì thì cũng không có chuyện đàn anh của gã sẽ tới đây làm chứng.

Tống Á Hiên: "Vậy, thầy đã từng hỏi Triệu Tuyền Hằng về đề thi cuối kỳ trước?"

Trương Vỹ Ý như thể bị sọc cho một nhát, gã lớn tiếng chối bay chối biến: "Sao tôi có thể đi hỏi được! Tống Á Hiên rốt cuộc cậu muốn làm gì? Đây là chỗ cho cậu làm loạn đấy à? Nếu cậu phá hủy nội quy khẩu hiệu của Nhạc Vinh, không một giáo viên nào sẽ giữ cậu lại."

"Thầy Trương sao vội vã thế?" Á Hiên cười nhạo, cậu cố ý chậm rã chờ Trương Vỹ Ý và Châu Tự mất kiên nhẫn, quả nhiên bây giờ là thời cơ chín muồi.

Tống Á Hiên xoay qua gật đầu ra hiệu cho thầy giáo bên dưới, thầy giáo kia thao tác một lúc, sau đó Tống Á Hiên lấy điện thoại ra chọt vài cái, trên màn hình lớn liền hiển thị giao diện điện thoại của Á Hiên. Topic mà ngày đó Tiêu Trình cho cậu xem, giờ chình ình phóng to gấp mười mấy lần trên màn hình giữa sân thể dục, đảm bảo học sinh nào cũng có thể nhìn thấy.

"Thầy Trương, đàn anh của thầy đăng bài lên diễn đàn đã dùng tên thật, còn đàn em chí cốt mà Triệu Tuyền Hằng nhắc tới chính là thầy Trương phải không?"

Sắc mặt Trương Vỹ Ý tái lật, khóe mắt run run.

Tống Á Hiên tiếp tục nói: "Trước kỳ thi một tuần, đàn anh của thầy lại có trong tay đề thi của trường ta, lại còn nói là do thầy hỏi. Vấn đề này đã liên quan tới phạm trù bảo mật đề thi, thầy Trương, thầy giải thích thế nào đây?"

"Đây không phải tôi... Tống Á Hiên! Cậu vu oan cho Châu Tự chưa đủ, còn muốn giá họa cho tôi sao? Trong mắt cậu còn có nội quy của nhà trường không!?" Trương Vỹ Ý đánh phủ đầu, mắng ngược lại Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên thản nhiên nhìn gã, mặt mày đều trở nên lạnh lùng, "Các người không tin thì có thể tự search topic này trong diễn đàn, phải nhanh tay lên không thì chút nữa chủ topic biết chuyện sẽ xóa bài mất đấy."

Mọi người nhịn không được lấy điện thoại ra xem, Nhạc Vinh chưa bao giờ cấm học sinh dùng điện thoại, lúc này quá tiện. Chỉ chốc lát sau, phía dưới bàn tán ầm ầm.

Thầy tổng phụ trách và các giáo viên khác cũng lấy điện thoại ra xem, sắc mặt rất không tốt, làm giáo viên ở Nhạc Vinh ngần ấy năm, chưa bao giờ có chuyện lộ đề như thế này.

Tống Á Hiên lại lướt ngón tay ấn ấn vài cái, màn hình hiện ra bảng so sánh bài thi của Châu Tự và comment lên top trong topic, phương pháp giải tương tự tới 90%.

"Thầy có thể ngụy biện rằng đây chỉ là trùng hợp, vậy thì em sẽ cho thầy xem cái này nữa." Tống Á Hiên đem video theo dõi phát lên màn hình lớn, tuy không chuẩn full HD nhưng vẫn thấy rõ được lúc chụp lại đề thi trong phòng, camera đã ghi lại được hoa văn thêu lộ ra trên vạt áo của Trương Vỹ Ý.

Giống y xì đúc chiếc áo hôm nay Trương Vỹ Ý mặc, hoa văn này khá là phức tạp, trong trường học không có người thứ hai mặc như vậy.

Thầy tổng phụ trách lạnh mặt: "Thầy Trương, chuyện này là sao?"

"Không phải tôi... tôi không làm gì cả..." Mặt Trương Vỹ Ý xanh như đít nhái, chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của gã.

"Để lộ đề trước khi công bố, chuyện này phải tra xét thật rõ ràng!" Thầy tổng phụ trách kiên quyết.

Châu Tự ngồi phía dưới sân thể dục cũng sợ tái mặt, cậu ta còn hoảng hơn cả Trương Vỹ Ý, bở vì một khi bị điều tra sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự thăng tiến của cha cậu ta.

"Thầy Thẩm, sao thầy lại tới đây?" Thầy tổng phụ trách cười chào hỏi, đây là Giám đốc sở Giáo dục.

Giám đốc Thẩm đáp: "Tôi nhận được báo cáo, nói rằng nơi này có giáo viên lạm chức lạm quyền cho ý đồ riêng."

"Đâu có..." Thầy tổng phụ trách vừa định lấp liếm, đã bị Tống Á Hiên cắt lời.

Tống Á Hiên giơ điện thoại lên, cười nói: "Là em báo cáo đấy."

Nói xong cậu nhe răng cười với Trương Vỹ Ý, gã sợ trắng bệch mặt, đứng cũng không vững, một khi phía chính phủ nhúng tay vào điều tra thì gã xong đời.

Tống Á Hiên cười, buông micro xuống lui vào trong đám đông, nhìn theo Trương Vỹ Ý bị bắt đi.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

#tacgia:Đáng đời lão già (¬_¬)

Danh sách truyện HOT