Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 113: Game 2 - Omega Nóng Nảy Của Nguyên soái
____________
Ôn Tần Khê thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện với cậu thêm một lúc nữa mới ngắt cuộc gọi video.
Ôn Tần Khê buồn chán quyết định chơi trò chơi mô phỏng máy móc trong phòng giải trí là điều tốt nhất cho y, vì y không muốn quay lại bàn ăn ngột ngạt đó nữa.
Tay y ngứa ngáy muốn thử nên không chút do dự, y nhảy vào và đăng nhập vào hồ sơ có sẵn, chơi theo ý thích của mình.
Y quá chú tâm vào trận chiến mô phỏng nên không nghe thấy tiếng nhóm thanh niên đang vui vẻ bước vào phòng giải trí.
Người lớn có việc cần khám phá nên họ đuổi tất cả những đứa trẻ quyết định đi chơi trong phòng giải trí.
Ai có thể ngờ rằng họ sẽ bước vào và thấy một thông báo rằng hồ sơ của MightyZhie, Hoàng tử Tịch Trí đã phá vỡ kỷ lục tồn tại từ trước của gã.
Bối rối, hai hoàng tử bước tới ngay khi Triệu Hiệp Thư vừa thoát khỏi máy mô phỏng với vẻ mặt hài lòng.
"Cái quái gì vậy? Ngươi đã sử dụng cheat hay gì đó à?" Triệu Tịch Trí tức giận nói và cảm thấy mình bị thiếu tôn trọng.
Omega không chỉ đánh bại kỷ lục của gã mà còn sử dụng hồ sơ của mình để làm điều đó.
Mỗi lần gã đăng nhập thì số điểm cao đó sẽ chế nhạo gã cho đến khi gã phá vỡ nó.
Nắm chặt tay, gã tiến về phía trước trong tư thế đáng sợ trong khi hung hăng giải phóng một số pheromone alpha của mình với đôi mắt đen như vực sâu nhất của biển.
Nếu Ôn Tần Khê nói rằng y không bị ảnh hưởng thì đúng là y đang nói dối nhưng những chất ức chế của y được thiết kế bởi Mạnh Biên Phúc, omega thiên tài đã giúp y giữ vững lập trường.
Bị ảnh hưởng nặng nề nhất là Triệu Hoàng Mỵ tựa vào người Khước Nhiên Triết như một con thú bị thương.
Khước Nhiên Triết vừa đặt ả xuống vừa khiển trách Hoàng tử Tịch Trí nói: "Điện hạ, đủ rồi!" trước khi bật hệ thống hút pheromone trong phòng.
Dù không muốn nhưng hoàng tử lập tức bình tĩnh lại vì sợ sức mạnh của Khước Nhiên Triết.
Hoàng tử sợ Nguyên soái hơn chính cha mình. "Ngươi thật may mắn khi anh ấy đã ở đây," Triệu Tịch Trí giận dữ chỉ vào Triệu Hiệp Thư khi gã rút lui.
Ôn Tần Khê cười lạnh nói: "Hay là cái gì? Ngươi muốn đánh ta?"
Hai anh em này tuy không cực đoan như Hoàng đế Triệu nhưng họ không ngừng bắt nạt người anh cùng cha khác mẹ của mình mỗi khi có cơ hội.
Ở trường trung học, họ lợi dụng tình cảm của Triệu Hiệp Thư dành cho Khước Nhiên Triết để dụ y đến phòng tập thể dục và nhốt y cả đêm trong phòng thay đồ alpha.
Mùi alpha cực độ tỏa ra từ những chiếc tủ đầy mồ hôi gần như khiến Triệu Hiệp Thư phát điên nhưng may mắn thay y đã sống sót qua đêm và thiết bị ức chế của y được thiết kế lại sau trải nghiệm khủng khiếp đó.
"Ngươi cho rằng ta giống như Hữu Hỏa Triết say xỉn mà ngươi có thể dễ dàng khuất phục được sao? Ngươi nhất định là đang nói đùa!" gã nói lại bị làm việc nữa rồi.
Ôn Tần Khê giễu cợt, đã đến lúc phải dạy cho hai tên nhóc này một bài học, đả thương lòng kiêu ngạo alpha của chúng.
"Cái này thì sao, đưa cho tôi hồ sơ giả lập của Thiếc Chi. Ai có số điểm cao nhất sẽ thắng. Nếu tôi thắng cả hai từ bây giờ sẽ gọi tôi là Đại ca," y uể oải khoanh tay trước ngực.
Hoàng tử Tịch Trí dễ dàng đồng ý với nụ cười tâm sự nói: "Được, nếu thua thì hãy tìm nơi khác ở và rời khỏi cung điện."
Khước Nhiên Triết không thể chịu đựng được nữa, bước tới ngăn cản họ nhưng Triệu Hoàng Mỵ không biết xấu hổ bám lấy cánh tay hắn ra hiệu cho hắn ở lại với vẻ mặt đáng thương.
Nguyên soái nhìn omega đầy tự tin trong lòng đầy lo lắng.
Hắn đã làm sai Triệu Hiệp Thư rất nhiều lần và muốn bù đắp.
Nếu hôm nay Triệu Hiệp Thụ thua, hắn sẽ cho hắn một chỗ ở, như vậy có thể báo đáp y bao năm dày vò.
***
Hai anh em cùng cha khác mẹ một alpha một omega đăng nhập vào máy mô phỏng sẵn sàng chiến tranh nhưng trận chiến chỉ kéo dài mười lăm phút và Triệu Tịch Trí bị đàn áp hết lần này đến lần khác một cách tàn nhẫn.
Ôn Tần Khê biết tiểu tử này không có gì trên người, giống như kẻ yếu thế trong loạt phim thể thao, y đã giành chiến thắng khiến toàn bộ khán giả choáng váng.
Hoàng tử Tịch Trí đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng omega này đã sử dụng một hình thức gian lận nào đó khiến y ngạo mạn tiếp cận trò chơi và đánh giá thấp đối thủ của mình.
Hôm nay là ngày mà anh em cặn bã mất mặt trước Nguyên soái.
Ôn Tần Khê cười ranh mãnh bước ra khỏi máy mô phỏng, kiên nhẫn chờ đợi phần thưởng.
Nụ cười khó coi đó khiến Hoàng tử Tịch Trí hoảng sợ, gã không muốn gọi Triệu Hiệp Thư là đại ca nhưng cá cược vẫn là cá cược.
"Đạ-......ah ta không thể nói được," gã rên rỉ trông thật thất bại.
"Đi thôi, ta không có cả ngày đâu." Ôn Tần Khê tận hưởng vị ngọt của chiến thắng nói.
Không ai trong số họ từng gọi y là đại ca, liên tục gọi y là Hiệp Thư, Hiệp Thư mà không có chút tôn trọng nào và giờ họ buộc phải nói điều đó.
Trong lòng Khước Nhiên Triết yên tĩnh ngồi xuống ghế sofa thưởng thức một vở kịch hay.
Hắn chưa bao giờ để ý đến tính cách thú vị của Triệu Hiệp Thư dù đã biết y từ khi còn nhỏ hoặc có thể hắn đã quá mù quáng trước sự cáu kỉnh khi hoàng tử thường xuyên theo đuổi mình khiến hắn không thể nắm bắt được những ưu điểm của Triệu Hiệp Thư.
Tấm màn che mắt hắn cuối cùng cũng được vén lên, không thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn nhìn hành động của Triệu Hiệp Thư với sự say mê thực sự.
Triệu Hoàng Mỵ ngồi bên cạnh Nguyên soái không khỏi cảm thấy bị bỏ rơi, tự hỏi làm sao Triệu Hiệp Thư lại có thể chơi giỏi trò chơi này như vậy, những người anh em ngốc nghếch của ả từng huấn luyện.
Ả chắc chắn đang sôi sục vì ghen tị.
"Triết ca, anh có thể dạy em cách sử dụng thiết bị mô phỏng được không," ả nói với giọng điệu giản dị, dùng lòng bàn tay xoa xoa cánh tay hắn.
Sự chú ý của Khước Nhiên Triết bị thu hút một phần, hắn liếc nhìn nói: "Tôi không có thời gian, nhưng tôi sẽ tìm người dạy em."
Triệu Hoàng Mỵ rũ mắt xuống, có vẻ quá đáng thương, than thở: “Triết ca, dạo này anh ít dành thời gian cho em.”
Khước Nhiên Triết cuối cùng cũng giữ ánh mắt của mình nhưng tò mò muốn biết sự bất đồng của Triệu Hiệp Thư và Triệu Tịch Trí sẽ kết thúc như thế nào.
"Tôi không hứa bất cứ điều gì nhưng tôi sẽ cố gắng," hắn nói với vẻ mặt đầy ẩn ý giống như Triệu Hiệp Thư đã nói, "Ngay cả Thư ca cũng không làm được. Thôi nào, tôi không có cả ngày đâu," uể oải khoanh tay lại trên ngực.
Cả hai chàng trai cuối cùng cũng nghiến răng lẩm bẩm, "Thư ca."
"Xin lỗi, có thể nói lại lần nữa được không," y nói, ghé sát tai lại giả vờ như không nghe thấy họ.
"THƯ CA!" lần này họ nhắc lại to hơn một chút.
Hài lòng, Ôn Tần Khê đưa tay xoa đầu Triệu Tịch Trí nói: “Tốt lắm”, rồi cười rạng rỡ bước đi.
'Lão đại, có phải anh đã đi quá xa khi xoa đầu anh ấy như vậy không? Anh ta trông có vẻ tức giận', hệ thống hỏi dựa trên khuôn mặt bối rối của Triệu Tịch Trí.
"Giống như một con chó con, cần phải huấn luyện, nếu không sẽ chạy lung tung." Ôn Tần Khê đáp, hướng về phía lối ra, nhưng ngay sau đó hắn dừng bước khi nhìn thấy một chiếc bánh bao đáng yêu chặn đường y với nụ cười vô giá.