"Cảm ơn vì sự quan tâm của em nhưng không cần thiết. Anh nên lo lắng cho em hơn. Vết thương của em thế nào rồi?" y hỏi với đôi mắt nhìn toàn cảnh những vết bầm tím đang lành rõ ràng là công việc khéo léo của những tên côn đồ của Triệu Hoàng Mỵ.
Y không thể không tự hỏi loại phụ nữ nào sẽ làm điều như vậy với người phụ nữ khác?
Loại phụ nữ này có khả năng giết người không chớp mắt rất cao sao?
Chà, Lý Khiết Khiết đã đúng một điều, cả Khước Nhiên Triết và Triệu Hoàng Mỵ đều sẽ rất phù hợp với nhau, đó là nếu y không cố gắng thay đổi Khước Nhiên Triết.
"Em vẫn ổn mặc dù tôi không thể rời khỏi nhà nữa nếu không có người hộ tống," cô nói, chỉ về phía những người đàn ông rõ ràng là trâu bò và một số thiếu nữ đi theo phía sau.
Ôn Tần Khê không thể không cảm thấy tồi tệ, Triệu Hoàng Mỵ đã lợi dụng tình cảm của Lý Khiết Khiết dành cho y để lôi kéo cô vào mớ hỗn độn này.
Cảm thấy tội lỗi, y không thể không xin lỗi cô.
"Anh xin lỗi vì đã để em tham gia vào việc này," y chậm rãi nói mà quên rằng chỉ có Lý Khiết Khiết mới biết chuyện gì đã thực sự xảy ra vào ngày hôm đó.
Câu nói của y khiến cô giật mình và hỏi: "Anh biết sao?" với trái tim rối bời.
Ôn Tần Khê nhận ra sai lầm của mình và hoảng hốt cứu vãn tình hình, "Anh đoán rằng cô ấy có liên quan đến lời nói của em vào ngày hôm trước. Hơn nữa những tên cướp trong thị trấn này rất hiếm khi xảy ra, vì vậy chúng chắc chắn là do ai đó đưa đến." nói cố gắng bịa ra một cái cớ hợp lý.
Lý Khiết Khiết nhanh chóng thư giãn nhưng tỏ ra nghiêm khắc cảnh báo anh ta với ý tốt. "Tiểu Tạ nếu cô ấy sẵn sàng đi xa đến mức này để thu hút sự chú ý của Khước Nhiên Triết, bạn nghĩ cô ấy sẽ làm gì với bạn chỉ để giữ anh ấy cho riêng mình?" Cô nói với đôi mắt đen, dựa vào gần hơn, "Bạn không cần Khước Nhiên Triết, anh ta sẽ chỉ mang đến cho bạn rắc rối. Tôi thực sự đang cầu xin bạn tránh xa anh ta."
Ôn Tần Khê cảm động trước sự quan tâm của cô dành cho y, nhưng y không đời nào để ông chủ của mình chạy lung tung mà không có sự giám sát nào nếu không họ sẽ chỉ rời khỏi nơi này khi tóc bạc.
"Anh hiểu nhưng em không phải lo lắng cho anh. Anh sẽ tránh xa cô ta nhất có thể nhưng annh không thể bỏ rơi bạn mình chỉ vì cô ta", y trả lời cố gắng trấn an Lý Khiết Khiết đang lo lắng.
Câu trả lời của y dường như không khiến tâm trí cô yên tâm, cô muốn nói gì đó khác nhưng nhanh chóng nuốt lời xuống.
***
Trái tim con người có thể nói là hay thay đổi nhưng trái tim của Triệu Hoàng Mỵ thì không.
Kế hoạch của ả thậm chí còn thành công hơn những gì ả nghĩ ban đầu và cuối cùng ả cũng biết được cảm xúc thật của.
Ả suy luận rằng hắn lạnh lùng và thờ ơ với ả chỉ là một chiếc mặt nạ khi sự việc thực sự xảy ra, người đàn ông sẵn sàng giết người vì ả.
Ba ngày đã trôi qua với việc ả bị giam giữ trong sân dưới sự giám sát của bà ngoại.
Người phụ nữ lớn tuổi không gây rối khi nói đến đứa cháu gái cứng đầu của mình và ả cũng không ngu ngốc.
Bà khá chắc chắn rằng toàn bộ tình huống này là do cháu gái mình gây ra nhưng vẫn đang suy đoán xem động cơ có thể là gì.
Vào ngày thứ tư, Triệu Hoàng Mỵ cuối cùng cũng có cơ hội ra khỏi nhà vì bà ả đã đi uống trà với một vài quý cô.
Ả thậm chí không quan tâm đến việc bà cụ đang làm gì, tất cả những gì ả quan tâm là nhìn thấy Khước Nhiên Triết.
Cơn ngứa trong lòng ả ngày càng nặng hơn và cách chữa trị rất đơn giản.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua của Khước Nhiên Triết sẽ khiến ả cảm thấy hoàn toàn bình thường trở lại và vì vậy ả rời khỏi biệt thự ngay khi có cơ hội.
Người hầu của ả theo sát phía sau trong khi im lặng phản đối.
Khi Triệu Hoàng Mỵ rời đi mà không có nàng, nàng là người bị đánh mười roi vì tội thất nghiệp.
Trước khi Triệu phu nhân rời đi, bà đã dọa nàng, nếu Triệu Hoàng Mỵ bước một bước ra khỏi viện, người hầu sẽ bị đánh hai mươi roi, chủ nhân cũng không thèm để ý.
Ngay khi các chàng trai ăn sáng xong, Triệu Hoàng Mỵ đến với nụ cười sảng khoái có thể khuấy động bảy biển.
Ả nhiệt tình chào đón họ nhưng thật ngạc nhiên, ả không nhận được phản hồi như mong đợi.
Các chàng trai giả vờ như không nhìn thấy ả trong khi đi vòng qua ả để ra khỏi phòng với cái đầu cúi gằm.
'Lũ vô ơn như vậy, chúng không biết tôi là ai sao?' ả nghĩ vẫn đeo chiếc mặt nạ ấm áp có thể dễ dàng đánh lừa bất cứ ai.
Các chàng trai dọn sạch phòng ăn để lại Triệu Hoàng Mỵ và người hầu bối rối của ả.
"Thưa tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta nên rời đi," người hầu nói bằng một giọng nhẹ nhàng.
Họ đã từng đến nơi trú ẩn nhiều lần trước đây nhưng chưa bao giờ nơi này trở nên thù địch như thế này.
Triệu Hoàng Mỵ cuối cùng đã xé mặt nạ của mình để thể hiện sự tức giận của mình.
"Mấy người nghĩ là ai mà lại phớt lờ tôi như vậy? Mấy đứa mồ côi bẩn thỉu bọn ngươi thật sự rất may mắn khi được hít thở cùng bầu không khí với tôi mà chúng lại dám phớt lờ tôi. Đúng là lũ vô lễ và vô ơn," ả nghiến răng nghiến lợi nói.
Ả chưa bao giờ bị coi thường như thế này, thậm chí còn bị coi thường bởi những người nông dân đơn thuần.
Nếu không có Khước Nhiên Triết, ả sẽ xé nát nơi này và biến nó thành hoàng hôn.
Mạch Châu, người vừa được thông báo về sự xuất hiện của Triệu Hoàng Mỵ, đã đến xem.
Anh hoàn toàn nhận thức được lý do tại sao cô chủ được nuông chiều đã ban ơn cho họ bằng sự hiện diện của ả nhưng Khước Nhiên Triết không đời nào sẽ chiều chuộng ả, đặc biệt là trong tình trạng tâm trí hiện tại của hắn.
Bầu không khí trong hầm trú ẩn vô cùng ảm đạm, không có lấy một tia nắng.
Sự vắng mặt của Lâm Tĩnh Tạ đã tạo ra một bầu không khí có thể làm nhụt chí bất cứ ai ngay khi họ bước vào.
Tuyệt vọng để làm Khước Nhiên Triết vui lên, họ thậm chí đã đi xa đến thăm Lâm gia để cố gắng thuyết phục saozi quay lại với họ nhưng mỗi thời gian họ bị quay lại với cùng một phản ứng.
Các chàng trai không thể chịu được khi nhìn thấy Khước Nhiên Triết như vậy và vì vậy khi họ nghe thấy tiếng bước chân đi về phía họ, họ đã cho rằng đó là Lâm Tĩnh Tạ vì y là người duy nhất có thể bước vào mà không cần thông báo.
Bạn chỉ có thể tưởng tượng được sự thất vọng của họ khi nhìn thấy Triệu Hoàng Mỵ đi khệnh khạng như thể ả sở hữu nơi này.
Họ không thích ả và không cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình, đặc biệt là khi họ biết ả thích anh trai của họ.
Đó là họ thô lỗ bước ra ngoài để Mạch Châu lo liệu.
Mạch Châu vừa định bước vào nhà ăn tìm cớ lịch sự đuổi ả đi thì nghe thấy ả nói xấu anh em mình.
Cái lưỡi cay độc của ả không có giới hạn nói bất cứ điều gì ả muốn nói như thể ả đang ở trong chính ngôi nhà của mình.
Những lời nói của ả khiến anh tức giận nhưng anh đã kiềm chế được khi nghĩ đến Lâm Tĩnh Tạ, người luôn nói tốt về ả.