Trương Lục Nhượng nhìn cô, ánh mắt mang theo chút trấn an.
Sau đó bổ sung một câu: “Buổi tối tôi đi tìm cậu.”
Kỷ niệm, ngày lễ độc thân hôm nay.
Cậu ấy vừa vặn chặn mình.
Ha ha.
——《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》
Sau khi đến nhà.
Tô Tại Tại trở về phòng, nhìn điện thoại.
Bảy giờ bốn mười phút.
Không lâu sau, Tô Tại Tại ở trong phòng nghe được động tĩnh ba Tô mẹ Tô rời giường.
Cô lăn lộn trên giường.
Nhớ tới lời của Trương Lục Nhượng vừa rồi, Tô Tại Tại bực bội.
Nhưng mà nhớ tới bốn chữ kia.
Tô Tại Tại vẫn quyết định tha thứ cho anh.
Cô cuộn mình vào trong chăn.
Suy nghĩ một chút, vẫn gửi WeChat cho Trương Lục Nhượng.
Tô Tại Tại: Nhượng Nhượng, ngày mai cậu đến trường thế nào?
Qua một lúc lâu, Trương Lục Nhượng mới trả lời.
—— Cậu tôi lái xe đưa tôi đi.
Tô Tại Tại: Bình thường đều là cậu của cậu đưa đi?
Trương Lục Nhượng: Ừ.
Tô Tại Tại: Vậy lần trước tại sao cậu ngồi xe buýt?
Trương Lục Nhượng: Cậu đi công tác.
Tô Tại Tại nhìn chằm chằm nội dung trên màn hình, có chút thất thần.
Không biết tại sao anh lại không ở cùng với cha mẹ.
Anh hình như không muốn nói.
Vậy cô cũng không hỏi.
*****
Tô Tại Tại không trả lời lại, ra khỏi phòng.
Cô đi tới phòng khách, ngồi vào bên cạnh ba Tô, nói: “Ba, con muốn nuôi chó.”
Ngón tay của ba Tô dừng lại một lát, rót ly nước cho cô: “Uống ly nước lạnh tỉnh táo một chút.”
“Con thật sự muốn nuôi.” Tô Tại Tại từ chối ly nước của ông ấy, “Không cần tỉnh táo.”
Một lát sau, mẹ Tô đi từ trong nhà vệ sinh ra.
Bà liếc nhìn hai người bọn họ: “Hai người nói cái gì vậy?”
“Con gái à, phải tỉnh táo.” Ba Tô gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Nhưng mà như vậy hoàn toàn không ngăn cản được cô, Tô Tại Tại lập tức mở miệng.
“Mẹ, con muốn nuôi chó.”
Mẹ Tô sửng sốt một chút, sau đó mặt mày hớn hở: “Con gái ngoan, thật là tinh tế, mẹ cũng muốn.”
Ba Tô: “…”
Tô Tại Tại lập tức vui vẻ, tiếp tục nói: “Con muốn nuôi Samoyed!”
“Không nuôi Samoyed.” Mẹ Tô nói.
Tô Tại Tại có hơi thất vọng: “Vậy nuôi gì?”
“Corgi.”
Tô Tại Tại lập tức phản đối: “Không được! Sao có thể nuôi Corgi chứ! Buổi sáng con dắt nó đi ra ngoài, nói không chừng đến tối mới chỉ đi đến dưới lầu!”
Mẹ Tô không để ý tới cô, quay đầu nhìn về phía ba Tô: “Lão Tô, đừng nhìn, đi làm.”
Tô Tại Tại tiến tới, lấy lòng nói: “Mẹ, nuôi Samoyed không tốt sao? Thiên thần mỉm cười đấy!”
Mẹ Tô liếc cô, chậm rãi nói: “Hoặc là nuôi Corgi, hoặc là không nuôi.”
“…” Tô Tại Tại lập tức thỏa hiệp, “Vậy thì Corgi.”
Dùng đôi chân nhỏ ngắn của nó làm nổi bật đôi chân dài của cô cũng tốt.
Sau khi ba Tô mẹ Tô ra cửa, Tô Tại Tại cũng trở về phòng.
Cô cầm điện thoại lên, vừa định nói với Trương Lục Nhượng cô muốn nuôi chó, liền thấy anh gửi tới một tin nhắn.
Mới xa cách nhau năm phút.
—— Tôi có thể tự đi.
Tô Tại Tại có hơi khó hiểu.
Đại mỹ nhân muốn nói cái gì?
Khoe khang bản thân có bao nhiêu lợi hại, có thể tự mình đi đến trường với cô sao?
Tô Tại Tại không lời chống đỡ, nhưng vẫn quyết định theo anh.
Cô cũng rất kiêu ngạo trả lời: Tôi cũng có thể tự mình đến trường, từ năm thứ ba tiểu học tôi đã bắt đầu không cần cha mẹ đưa đón rồi, có phải cũng dũng cảm như cậu hay không.
Sau khi gửi thành công.
Tô Tại Tại nhìn chằm chằm điện thoại, mong đợi Trương Lục Nhượng nhắn lại.
Nhưng qua một lúc.
Tô Tại Tại đợi đến buồn ngủ, ánh mắt không chịu nổi mà khép lại.
Trong lúc buồn ngủ, cô nghe điện thoại reo lên hai tiếng.
Nhưng lại không thể vùng ra sự lôi kéo của cơn buồn ngủ, chìm vào trong bóng tối.
*****
Lúc tỉnh lại, Tô Tại Tại theo bản năng mở điện thoại.
Sau khi mở khóa, đập vào mắt cô là khung nói chuyện của cô với Trương Lục Nhượng.
“zlr” gỡ một tin nhắn.
“zlr” gỡ một tin nhắn.
—— Ừ.
Tô Tại Tại mặt đầu mờ mịt.
Cô vội vàng hỏi anh: Cậu gỡ cái gì? Còn hai câu.
Trương Lục Nhượng: Không có gì.
Tô Tại Tại ảo não bò dậy, ngồi xếp bằng trên giường.
Dùng điện thoại chống cằm, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra có phương pháp gì có thể làm cho anh nói ra hai câu kia.
Cô nóng nảy, chỉ trích: Dám làm không dám chịu!
Trương Lục Nhượng: …
Tô Tại Tại: Cậu không nói cho tôi, thì tôi…
Tô Tại Tại gãi đầu, gần như muốn quỳ xuống: Tôi cầu xin cậu.
Một đầu khác.
Trương Lục Nhượng thấy lời cô nói, có hơi không biết làm sao.
Anh để cây viết trong tay xuống, nghiêm túc trả lời.
—— Thật không có gì.
Lòng hiếu kỳ bị anh treo lên, dở dở ương ương.
Tô Tại Tại nhếch môi, hỏa khí bùng lên.
Tô Tại Tại: Ha ha.
Tô Tại Tại: Tôi chưa từng nghĩ qua cậu là người như vậy.
Tô Tại Tại: Tôi nói cho cậu, nếu cậu không nói với tôi, thì tôi sẽ có một ngày tồi tệ.
Tô Tại Tại: Ăn không ngon ngủ không ngon học cũng học không tốt, tôi có thể là người phế nhân.
Trương Lục Nhượng: …
Thấy anh gửi dấu chấm lửng, Tô Tại Tại càng tức.
Không thấy cô đang tức giận sao! Không biết như vậy là thêm dầu vào lửa sao!
Cô đang muốn tiếp tục trách móc anh, thì đột nhiên chú ý tới lời mình vừa gửi.
Hai chữ trên cùng.
Anh.
Tô Tại Tại: “…”
… Bà mẹ nó!
Cách nhập chữ chết tiệt này, chín phím bính âm [1] đáng ghét này.
[1] Bính âm (拼音): là cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc, tác giả là Chu Hữu Quang
Tô Tại Tại lập tức xoay chuyển tình hình.
Nhưng càng cuống cuồng lỗi sai càng nhiều.
—— Không đúng, tôi muốn nói là anh á!
—— Không phải không phải! Là anh!
Đầu kia lại gửi tới một cái dấu chấm lửng.
Tô Tại Tại hít một hơi thật sâu, quyết định bình tĩnh lại.
Sau đó thả chậm tốc độ, chậm rãi gõ 4, 3, 4, 3.
Nhìn trên màn hình hiển thị “Anh”, “Ha ha”, “Uống uống”.
Cô cẩn thận nhấn “Ha ha” [2].
[2] Ở đây mình giải thích chút cho bạn nào không hiểu đoạn này, ban đầu Tại Tại định nhắn “Ha ha – 呵呵 – hēhē “, nhưng vì bàn phím điện thoại của Trung Quốc dùng kiểu chữ bính âm, nên đã lộn sang từ “Anh – 哥哥 – gē·ge”.
Sau khi xác nhận chính xác không có sai, cô thở phào nhẹ nhõm, vui sướng ấn vào phím “Gửi” màu xanh kia.
Bất ngờ là.
Trên màn hình hiện ra một câu rất dài rất dài.
[zlr mở xác minh bạn bè, bạn chưa phải bạn của anh ấy. Mời gửi yêu cầu xác minh bạn, sau khi đối phương chấp nhận xác nhận, mới có thể nói chuyện.]
Tô Tại Tại: “…”
*****
Buổi chiều cuối tuần.
Trương Lục Nhượng trở lại lớp học.
Anh đang muốn đứng dậy đi rót nước.
Vừa sờ bình nước, lại phát hiện bên trong đã chứa đầy nước.
Hơn nữa còn nóng.
Không biết ai giúp anh rót.
Trương Lục Nhượng do dự một chút, vẫn quyết định đi đến máy nước rót lần nữa.
Anh đứng lên, vừa định đi ra ngoài, thì đầu của Tô Tại Tại từ bên ngoài cửa sổ thò vào.
Thấy anh đến lớp, cô cười cong mắt, lanh lảnh kêu: “Nhượng Nhượng.”
Trương Lục Nhượng nhìn cô, không mở miệng.
Chú ý đến bình nước trong tay anh, Tô Tại Tại giống như lấy lòng mở miệng.
“Nhiệt độ không thích hợp sao? Tôi đã đổ thử lên tay rồi mà.”
Trương Lục Nhượng thu chân về, ngồi về vị trí lần nữa.
Tô Tại Tại cũng đi từ bên ngoài vào, ngồi vào vị trí trước mặt anh.
Trương Lục Nhượng cầm bình thủy uống một ngụm nước.
Tô Tại Tại nhìn chằm chằm anh, hỏi nhỏ: “Cậu hết cảm mạo chưa?”
Anh “ừ” một tiếng thật thấp.
Một lát sau.
Tô Tại Tại xoắn xuýt cả buổi, vẫn quyết định dùng giọng tức giận.
Cô vỗ bàn của anh, tức giận nói: “Cậu lại chặn tôi.”
Trương Lục Nhượng: “…”
Tô Tại Tại dứt khoát không biết xấu hổ: “Cậu thật quá đáng, tình bạn của chúng ta quá dễ tan vỡ. Tôi kêu cậu là anh thì thế nào, dù sao tôi chắc chắn nhỏ hơn cậu.”
“…”
“Cho dù cậu nhỏ hơn tôi, thì trông tôi cũng nhỏ hơn cậu, tôi như thế nào cũng nhỏ hơn cậu, kêu cậu là anh thì thế nào?”
Trương Lục Nhượng không nhịn được, trầm giọng nói: “Vậy cậu sẽ bị tôi chặn một lần nữa.”
Tô Tại Tại: “… Tôi đùa với cậu thôi.”
Trương Lục Nhượng cúi đầu, nhấc bút lên bắt đầu làm bài tập.
Tâm trạng của Tô Tại Tại trong nháy mắt xuống thấp, nhưng vẫn nhắm mắt nói: “Đó là do cách nhập chữ, cậu không đẩy nó cho tôi.”
“…”
“Tôi cũng không phải là cố ý, cậu tức giận như vậy làm gì…”
“Không tức giận.” Anh nói.
Tô Tại Tại một tay chống cằm, buồn rầu nói: “Hôm nay Tại tổng đặc biệt đến rót nước cho cậu, cậu trả lại sắc mặt cho Tại tổng, Tại tổng cảm thấy rất tức ngực.”
Trương Lục Nhượng: “… Tôi không có.”
Tô Tại Tại còn muốn nói thêm.
Thì bên ngoài đột nhiên có một bạn nữ đi tới.
Cô ta thấy Tô Tại Tại ở vị trí của mình, biểu cảm lập tức đen lại.
Diệp Chân Hân ba chân bốn cẳng đi tới, không chút khách khí hô lớn: “Cậu là ai, có thể đừng ngồi loạn vị trí của người khác không hả? Có phiền hay không!”
Tô Tại Tại đột nhiên bị rống như vậy, hoàn toàn bối rối.
Cô lập tức đứng lên, theo bản năng nói xin lỗi.
Diệp Chân Hân hoàn toàn không tỏ ra yếu thế, mặt đầy bực tức, chỉ cái ghế nói: “Lau sạch cho tôi, tôi ghét nhất người khác ngồi ghế của tôi, buồn nôn chết.”
Mọi người xung quanh nhìn sang.
Tô Tại Tại bị cảm xúc kích động của cô ta làm cho không biết phải làm sao.
Nhưng suy nghĩ một chút, hình như mình chưa có sự đồng ý của cô ta mà đụng vào đồ của cô ta.
Vậy thì lau thôi…
Sau khi suy nghĩ rõ, cô “à” một tiếng.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Lục Nhượng: “Cậu có thể cho tôi mượn khăn giấy chút không?”
Trương Lục Nhượng không nhúc nhích, đầu khẽ nghiêng, tầm mắt đối diện với cô.
Sau khi im lặng một lát, Trương Lục Nhượng mở miệng.
“Tô Tại Tại, trở về.”
Tô Tại Tại mở to mắt nhìn: “Cậu đừng đuổi tôi, tôi lau xong liền đi.”
“Tôi lau giúp cậu.” Anh nói khẽ.
Tô Tại Tại há miệng, muốn từ chối.
Cô làm sao có thể để cho đại mỹ nhân đi lau ghế của cô gái khác!
Trừ phi bảo cô chết!
Một lát sau.
Trương Lục Nhượng nhìn cô, ánh mắt mang theo chút trấn an.
Sau đó bổ sung một câu: “Buổi tối tôi đi tìm cậu.”
Tô Tại Tại bị cái ánh mắt này của anh làm chóng mặt.
Tô Tại Tại bị ánh mắt có điện này của anh làm choáng váng.
Nên đã quên mở miệng từ chối, cô ngoan ngoãn gật đầu, ra khỏi lớp một.
Thấy Tô Tại Tại ra cửa, Trương Lục Nhượng mới đứng lên.
Anh cầm một miếng khăn lau trên bục giảng, đi tới nhà vệ sinh giặt sạch.
Diệp Chân Hân ở phía sau gọi anh.
Anh giống như không nghe được vậy.
Sau khi trở về phòng học, nhìn Diệp Chân Hân đã ngồi ở vị trí của mình.
Ánh mắt của Trương Lục Nhượng hoàn toàn lạnh lẽo.
Anh cũng không nói gì.
Đặt cái khăn lau lại, đi trở về vị trí của mình.
Một lát sau.
Diệp Chân Hân xoay đầu lại, nhẹ nhàng mở miệng: “Vừa nãy tớ quá kích động, không phải cố ý, chắc sẽ không hù bạn nữ kia chứ?”
Nghĩ đến nét mặt sững sốt vừa nãy của Tô Tại Tại khi bị chửi.
Sự bực tức của anh bùng cháy lên đỉnh điểm.
Trương Lục Nhượng nhếch mép, giọng giễu cợt.
“Cút đi.”