“Tôi sẽ mua cho cậu.”
“Sau này, cậu muốn gì cũng mua cho cậu.”
Tốt đẹp đến nỗi làm cho mình cảm thấy có chút không thực tế.
——《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》
Sau khi tiếng còi vang lên, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đã đến.
Tô Tại Tại thấy Trương Lục Nhượng đứng lên, đi tới nhà vệ sinh bên kia.
Cô vội vàng chạy theo.
Nghe tiếng bước chân phía sau.
Trương Lục Nhượng dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Tô Tại Tại đứng yên ở trước mặt anh, nhón chân lên, đội mũ trở về trên đầu anh.
Anh không phản kháng, nhẹ giọng nói: “Không thoải mái thì đi về ngồi yên đi.”
Tô Tại Tại lấy kem chống nắng từ trong túi ra, nhét vào tay anh.
“Nhượng Nhượng, cậu nhớ bôi, mặt cậu đỏ lên rồi.”
“…”
“Nắng rất lớn, không bôi sẽ cháy nắng, rất đau.”
“Được.”
“Tai cũng phải bôi, cách hai ba giờ phải bôi một lần, nếu không sẽ không hiệu quả.”
Anh ngoan ngoãn đồng ý: “Ừ.”
“Cậu đừng lộn xộn nữa, hít đất rất mệt.” Tô Tại Tại dặn dò.
“Biết rồi, trở về đi.”
Tô Tại Tại trầm mặc một lát, sau đó nói: “Sức chịu đựng về tinh thần của tớ không yếu như vậy.”
“Cái gì?”
“Huấn luyện viên có mắng dữ hơn tớ cũng sẽ không khóc.” Cô trịnh trọng nói.
Vui vẻ là bởi vì cậu, khó chịu cũng chỉ bởi vì cậu.
*****
Thời gian nghỉ trưa.
Trong phòng vệ sinh Tô Tại Tại dùng nước nóng xoa xoa cơ thể xong, thì trở lại ký túc.
Cô đang định bò lên giường, thì Tiểu Tiểu giường dưới kéo cô, bát quái hỏi: “Tại Tại, cậu với cậu bạn đẹp trai chuyên lý kia có gì vậy?”
“Không có gì.” Cô uể oải nói.
“Còn không thoải mái sao?”
“Ừ.”
“Vậy cậu mau ngủ một lát đi.”
Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, Tô Tại Tại mơ hồ nghe được giọng nói đè thấp của năm người khác trong phòng, phấn khởi nói chuyện ngày hôm nay.
“Thật đẹp trai mà, tại sao tớ không có một người bạn trai đối với tớ như vậy chứ!”
“Nhưng mà có cần phải nói phách lối như vậy không? Còn không kể.”
“Có một chút…”
Cô nhíu mày, kéo chăn lên đầu, ngăn cách thế giới bên ngoài.
Một bên khác.
Trương Lục Nhượng cầm tập từ đơn tiếng Anh học thuộc từ đơn trên giường.
Lý Dục Đức cùng phòng bu lại, giơ ngón tay cái với anh: “Ông lớn, cậu thật tàn khốc.”
Một bạn nam khác bắt đầu tiếc nuối, nửa đùa nửa thật: “Bị phạt hít đất mà có thể nắm được trái tim của đại mỹ nữ, Trương Lục Nhượng cậu thật là có tâm cơ.”
Nghe nói như vậy, động tác lật sách của Trương Lục Nhượng dừng một lát.
Lý Dục Đức tiếp lời: “Đúng vậy, con gái đều chịu thua, ôi.”
“Không được, tôi cũng phải cố gắng, đã qua học kỳ tiếp theo rồi! Còn không yêu đương nữa thì đời này sẽ không có cơ hội yêu sớm.”
Trương Lục Nhượng: “…”
Tâm tư của anh động một chút.
Trong đầu lại chợt hiện lên một cảnh tượng.
Buổi tối, dưới bầu trời sao.
Mặt của cô gái đỏ bừng, tràn ngập vẻ không biết làm sao.
——”Tớ chưa từng nghĩ đến điều này, thật sự, cho tới bây giờ cũng không có, tớ xin thề…”
—— “Năm nay tớ mới mười lăm tuổi…”
Trương Lục Nhượng nhíu mày.
Anh rút lại suy nghĩ, đặt sự chú ý trở lại tập từ đơn trong tay.
… Vẫn là quên đi.
*****
Ngủ một giấc, tinh thần của Tô Tại Tại đã khá hơn nhiều.
Cô dậy sớm hơn nửa tiếng, xếp chăn thành miếng đậu hủ.
Bôi kem chống nắng xong cô mới bắt đầu thay quần áo.
Lần này, cô chắc chắn mình không quên bất kỳ thứ gì, mới ra cửa.
Đến hơi sớm, trong lớp còn hơn phân nửa người chưa tới.
Tô Tại Tại tìm một bóng cây ngồi xuống, bỏ nón xuống, ôm đầu gối ngẩn người.
Cũng không lâu sau, bên cạnh có một bạn nam lại gần.
Cậu ta tùy tiện ngồi xổm bên cạnh cô, tò mò hỏi: “Bạn cùng bàn, cậu không thoải mái à?”
Tô Tại Tại liếc nhìn cậu ta, không đáp.
“Cậu với tên con trai lớp bên có gì vậy?” Vương Nam thuận miệng hỏi.
“…”
“Hỏi cậu trả lời đấy!”
“Rất nhiều chuyện.” Tô Tại Tại qua loa lấy lệ nói.
“…”
Sau một hồi trầm mặc.
Vương Nam đột nhiên đưa tay vén tóc đang rũ xuống của cô ra sau tai, trêu chọc nói: “Tóc lòa xòa như vậy không nóng à?”
Tô Tại Tại nhíu mày, đánh tay cậu ta: “Cậu làm gì?”
Sau khi nói xong, thì cô cũng không muốn ở lại… chỗ này nữa, đứng lên.
Vương Nam cũng ý thức được mà đứng lên, nói: “Này, tớ chỉ đùa với cậu một chút.”
Tô Tại Tại quay đầu, nghi ngờ nói: “Vậy cậu động tay làm gì.”
“…”
Tâm trạng của cô vốn đã không tốt rồi, không muốn nói nhảm với cậu ta nữa.
Tô Tại Tại vừa định đi tới lấy bình nước ở chỗ cất.
Vừa quay đầu, liền thấy Trương Lục Nhượng đang nhìn về phía bên này.
Tô Tại Tại sửng sốt một chút, rồi lập tức chạy đến trước mặt anh.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu bôi kem chống nắng chưa?”
“Rồi.”
“Tớ quên nói với cậu, cậu nhớ phải bôi trước đó nửa tiếng đó.”
“Được.”
Tô Tại Tại nháy mắt, nhớ đến chuyện vừa nãy.
Vì để tránh tạo ra hiểu lầm, bất kể anh có thấy hay không, thì cô cũng muốn giải thích.
“Vừa nãy cậu có nhìn thấy không?”
Trương Lục Nhượng không lên tiếng.
“Nhượng Nhượng, cậu đừng ghen nha.”
“Tôi không có.” Anh cau mày, giơ tay lên sờ cổ.
“…”
Tô Tại Tại đột nhiên cảm thấy anh thật là đáng yêu.
Tâm trạng khá hơn trong nháy mắt.
“Không liên quan đến tớ đâu, cậu ta đột nhiên đưa tay qua, tớ không kịp phản ứng.” Tô Tại Tại nghiêm túc giải thích, suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục nói, “Tớ cũng cảm thấy cậu rất thua thiệt, hay là cậu cũng sờ một lần đi.”
Trương Lục Nhượng: “…”
Tô Tại Tại mặt dày vô sỉ nói: “Hay là tối nay sau khi tớ gội đầu xong, ngày mai lại đến hiến thân.”
“…”
“Cậu nói chuyện…”
Cô còn chưa nói hết lời, thì Trương Lục Nhượng ở trước mặt cô đột nhiên giơ tay lên.
Xoa tóc cô giống như xoa đầu Tô Tô.
Tô Tại Tại còn chưa kịp phản ứng.
Trương Lục Nhượng đã để lại một câu nói rồi đi.
“Không thoải mái thì xin giáo viên nghỉ đi.”
Tô Tại Tại đứng tại chỗ, ngu ngốc gật đầu.
Giáo viên đến hô đứng nghiêm mười lăm phút.
Giáo viên đi một vòng quanh những bạn nói chuyện.
Mấy phút sau, thì đi tới trước mặt Tô Tại Tại.
Dùng ngón tay gõ lên vành nón của cô một cái, nghiêm mặt nói: “Ai cho phép em cười?”
Lần đầu tiên Tô Tại Tại cảm thấy oan ức như vậy.
Cô, cô không nhịn được mà!
*****
Ngày kết thúc huấn luyện quân sự.
Trường học thuê xe đưa học sinh về trường, mỗi học sinh lại đi từ trường về nhà.
Tô Tại Tại đang đứng trong hàng của lớp.
Chủ nhiệm lớp đột nhiên đi tới nói: “Trường bố trí xe cho lớp chúng ta có hơi nhỏ, chỉ có 40 chỗ, mười người phải phân tán ngồi xe những lớp khác.”
Tô Tại Tại che dù, cúi đầu chơi điện thoại.
“Ba người ngồi xe lớp chuyên lý, ba người đến lớp văn năm, còn lại bốn người…”
Nghe vậy, Tô Tại Tại đột ngột giơ tay lên: “Thầy! Em tự nguyện ngồi xe lớp chuyên lý về trường!”
Giáo viên bị cô ngắt lời sửng sốt một chút: “….Tốt.”
Sau đó, cô gửi cho Trương Lục Nhượng hai tin nhắn.
—— Nhượng Nhượng, một lát tớ sẽ ngồi bên cạnh cậu.
—— Chiếm chỗ cho tớ đó.
Trương Lục Nhượng: “…”
*****
Sau khi Tô Tại Tại lên xe, liếc mắt liền nhìn thấy Trương Lục Nhượng đang ngồi ở hàng áp chót.
Cô đi tới, thấy vị trí bên cạnh anh để cặp của anh.
Trương Lục Nhương nhướng mắt, thờ ơ xách cặp qua.
Tô Tại Tại ngồi xuống, quay đầu qua nhìn anh.
Da của anh ở dưới ánh mặt trời, trắng đến tỏa sáng.
Trương Lục Nhượng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ lộ nửa gò má.
Lông mi rủ xuống, dài mà cong, khẽ run.
Môi khẽ mấp mím, có xu hướng cong lên một chút.
Tô Tại Tại thưởng thức một lát, rồi nói: “Cậu nhất định là bôi kem chống nắng rất cẩn thận.”
Trương Lục Nhuợng: “…”
“Đợi đến lúc huấn luyện quân sự đại học, tớ cũng sẽ mua kem chống nắng cho cậu.” Cô nói nhẹ nhàng.
Tô Tại Tại đợi một lúc, nhưng không đợi được câu trả lời của anh.
Cô cũng không để ý lắm, ôm túi ở chỗ mình, nhắm mắt lại.
Một lát sau, Trương Lục Nhượng ở bên cạnh kéo túi của cô qua, xếp nó lên trên túi của mình.
Rồi nói khẽ: “Ngủ đi.”
Tô Tại Tại nhìn anh, ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng.
Cô thực sự cũng buồn ngủ, nên nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trương Lục Nhượng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngây ngẩn một lúc.
Sau đó, lấy cuốn sách từ đơn trong túi ra học thuộc.
Chỉ một lúc sau, xe hơi chập chờn.
Đầu của Tô Tại Tại nghiêng, tựa vào cánh tay anh.
Cơ thể của Trương Lục Nhượng đột nhiên cứng đờ, sau đó nhanh chóng thả lỏng.
Anh liếm môi dưới, nghiêng đầu nhìn cô.
Nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, bất giác khẽ mở miệng.
“Tôi sẽ mua cho cậu.”
“Sau này, cậu muốn gì cũng mua cho cậu.”
Trương Lục Nhượng thu tầm mắt.
Trong lòng suy nghĩ, sẽ để cho cô tựa trong mười phút, sau đó sẽ đánh thức cô dậy.
Sau mười phút, anh nghĩ, thêm mười phút nữa đi.
Cứ như vậy suy nghĩ cả dọc đường.
******
Tô Tại Tại đã hẹn gặp Khương Giai đợi ở cổng trường, sau đó cùng nhau ngồi xe về.
“Tớ vừa ngồi chung xe với Trương Lục Nhượng về.” Tô Tại Tại cười hì hì nói.
Khương Giai cúi đầu, không biết ai đang nói.
Mất một lúc sau mới phản ứng được, nói: “Hay lắm, theo đuổi nam thần thành công.”
Tô Tại Tại nghĩ đến đây, thì thở dài: “Huấn luyện quân sự quá đau khổ, hơn nữa còn không cùng một lớp với cậu, đỉnh điểm nỗi đau.”
“Đừng khoe khoang nữa, chuyện đại mỹ nhân nhà cậu cho cậu đội mũ đã truyền khắp các lớp rồi.”
“…”
“Ánh mắt tốt, tìm được một cô vợ yêu thương.” Khương Giai trêu chọc.
Tô Tại Tại không lên tiếng, cong môi.
“Nói chuyện với cậu sau.” Khương Giai gãi đầu, có hơi ngượng ngùng, “Tớ với Quan Hãn đã quen nhau.”
Tô Tại Tại bối rối, dừng bước, khiếp sợ nhìn cô ấy.
Khương Giai có hơi lúng túng, vỗ cánh tay cô một cái: “Cậu làm gì vậy, quá khoa trương rồi…”
“Cậu…” Tô Tại Tại hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
“Cũng chưa bao lâu, chỉ một tuần trước khi huấn luyện quân sự.”
Tô Tại Tại đột nhiên cúi đầu: “Tớ cảm thấy mình rất thất bại.”
Khương Giai: “…”
“Tớ theo đuổi đại mỹ nhân theo đuổi đã…” Tô Tại Tại bắt đầu giơ ngón tay đếm, “Một, hai… sáu, cũng sắp nửa năm của tớ rồi…”
“…”
“Tuần này, nhất định phải có tiến triển có tính thực chất!” Tô Tại Tại giơ tay lên thề.
“…Cậu đừng kích động.”
*****
Chiều thứ bảy, Tô Tại Tại hẹn Trương Lục Nhượng cùng đi dắt chó.
Tiểu chân ngắn đã bốn tháng tuổi.
Tô Tại Tại buộc nó bằng dây xích chó, dắt ra khỏi cửa.
Đi xuống dưới nhà đi theo Trương Lục Nhượng.
Hai người đi đến bãi cỏ, sau khi thả chó ra, thì tìm một chỗ ngồi xuống.
Trầm mặc vài phút.
Tô Tại Tại do dự không biết mở miệng thế nào.
Rất nhanh sau đó, cô uyển chuyển nói: “Tô Tô nhà cậu có đối tượng không?”
Trương Lục Nhượng: “…”
Sau khi suy nghĩ một chút, hình như còn chưa xác định được giới tính.
Tô Tại Tại tiếp tục nói: “Tô Tô là đực hay cái.”
“Cái.”
Tô Tại Tại lập tức phấn khích: “Tiểu chân ngắn nhà tớ là đực đó”.
“…”
“Cậu có cảm thấy hai chúng nó thích hợp không?”
“…Không.”
Tô Tại Tại mở to mắt, hỏi: “Tại sao chứ! Giới tính rất thích hợp mà!”
Trương Lục Nhượng trầm mặc một lúc, hơi lúng túng: “Với không tới.”
“Cái…” Tô Tại Tại lập tức phản ứng lại, tai nóng lên, “Nhượng Nhượng, cậu hơi xấu xa.”
Trương Lục Nhượng: “…”
“Bội phục sát đất.”
“Tô Tại Tại!” Trương Lục Nhượng cau mày gọi cô.
Cô bình tĩnh lại ngay lập tức.
Yên lặng trong chốc lát.
Ngay khi Trương Lục Nhượng chuẩn bị mở miệng.
Tô Tại Tại ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, nói ra một câu khiến cho anh bất ngờ không kịp đề phòng.
“Trương Lục Nhượng, cậu thích tớ.”
Trương Lục Nhượng vô thức nghiêng đầu nhìn cô.
Khoảnh khắc đó, xung quanh yên tĩnh giống như âm thanh đã biến mất.
Cô cũng ngừng nói, hồi hộp nắm đôi bàn tay đầy mồ hôi.
Ánh mắt chắc chắn, không hề nao núng.
Tâm trí của Trương Lục Nhượng trống rỗng.
Không thể nghĩ bất cứ điều gì, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Chỉ có thể, nhìn cô.