“Mỗi lần cô ấy nhắc đến bố mẹ mình, ánh mắt đều là sự kiêu hãnh. Bất luận làm chuyện gì, cô ấy cũng không sợ hãi. Bởi vì cô ấy có một cặp bố mẹ rất tốt cũng đối xử rất tốt với cô ấy.”
Cô ấy không có ở đây, không có ai làm cho tôi vui vẻ.
—— Trương Lục Nhượng
Bầu trời giống như bị bôi một lớp mực dày, tựa như biển đen vô tận.
Lá cây bên ngoài bị gió rét thổi xào xạt, gió cuốn những chiếc lá khô trên mặt đất thành một đống.
Thỉnh thoảng bầu trời sẽ nổ ra mấy quả pháo hoa, chào mừng đêm ba mươi sẽ đến vào ngày mai.
Tô Tại Tại tắm rửa xong, trở về phòng mình.
Cô bò lên giường, vùi mình vào trong chăn, gọi điện thoại cho Trương Lục Nhượng.
Trương Lục Nhượng rất nhanh liền nhận.
Bởi vì ở trong chăn không có không khí, nên giọng nói của Tô Tại Tại hơi nghẹt: “Nhượng Nhượng.”
Giọng anh hơi khàn bởi vì ho, mang theo chút âm mũi, êm dịu hơn bình thường rất nhiều.
“Sao vậy.”
“Giao thừa ngày mai anh trải qua thế nào?”
Trương Lục Nhượng ở đầu kia dừng lại, dường như đang suy nghĩ, rồi nhanh chóng trả lời: “Trải qua cùng cậu của anh, năm nay cậu không trở về thành phố B.”
“Ồ.” Tô Tại Tại vén chăn bông lên, vẻ mặt có hơi do dự, “Ngày mai em phải về nhà ông bà ngoại, hàng năm đều như vậy…”
“Ừ.”
“Nhưng mà ăn xong cơm giao thừa em sẽ trở về, mặc dù sẽ hơi muộn.”
Lúc này Trương Lục Nhượng mới nghe rõ lời cô nói, rủ mắt xuống, khẽ cười: “Tại Tại.”
Giọng nói đó truyền qua dòng điện, mang theo chút lưu luyến không thể giải thích được.
Hiếm khi nghe thấy anh gọi cô như vậy, Tô Tại Tại có chút được sủng ái mà lo sợ.
Cô không nhịn được mà cuộn chăn bông, lăn lộn trên giường một vòng.
Động tĩnh không nhỏ, khiến cho người ở đầu dây bên kia cũng có thể nghe thấy âm thanh bên này.
Trương Lục Nhượng không khỏi có chút nóng mặt, anh liếm môi, nhẹ giọng nói: “Chờ em trở về sẽ tặng cho em quà năm mới.”
“Quà gì?” Tô Tại Tại hào hứng nói.
Nghe vậy, Trương Lục Nhượng do dự một chút, hỏi: “Em muốn gì?”
Tô Tại Tại không chút do dự: “Thể xác của anh.”
“…”
“Nói thật, lúc học lớp mười em đã bắt đầu suy nghĩ rồi.”
“…”
“Anh bắt em ăn chay ba năm.”
Trương Lục Nhượng vẫn im lặng.
Một giây tiếp theo, Tô Tại Tại đột nhiên thay đổi lời nói: “Thật ra thì phải chay mười năm cơ.”
“…”
“Mười năm có phải đánh giá thấp anh hay không?” Cô chán nản nói.
Trương Lục Nhượng há miệng, muốn phản bác gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Đầu ngón tay của anh gõ lên tấm chăn bông mềm mại, có vẻ hơi khô.
Một lúc lâu sau, Tô Tại Tại đột nhiên mặt dày nói một câu: “Anh đã từng nằm mơ thấy chưa?”
Lời này có chút đột ngột, khiến cho Trương Lục Nhượng nhất thời không phản ứng kịp.
Rất nhanh sau đó anh liền hiểu ra, hô hấp như ngừng trệ trong giây lát.
Yết hầu của anh lên lên xuống xuống, chân tay luống cuống mở miệng: “Anh ngủ.”
Tô Tại Tại đặt điện thoại xuống, nhìn thời gian.
Mười giờ rưỡi.
Lịch làm việc và nghỉ ngơi của Trương Lục Nhượng luôn đúng giờ, Tô Tại Tại cũng không làm phiền anh nữa.
Cô vươn tay tắt đèn bàn trên tủ đầu giường, cười hì hì nói: “Được, anh ngủ đi, ngủ ngon.”
Nghe thấy lời cô nói, Trương Lục Nhượng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, dạy dỗ: “Em cũng nên nhanh chóng ngủ đi, đừng tiếp tục lướt Weibo muộn như vậy.”
“Biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tại Tại gạt bỏ ý định lướt Weibo, rất nghe lời đặt điện thoại lên tủ đầu giường, kéo rèm cửa sổ lại, đắp chăn bông rồi ngủ thiếp đi.
Một bên khác.
Trương Lục Nhượng, người thường đã sớm chìm vào giấc ngủ vào giờ này, lại lăn qua lộn lại trên giường một cách bất thường.
Không biết đang nghĩ gì, cả người đều sốt ruột khó hiểu.
Mười phút sau, anh ngồi dậy.
Sờ trán đẫm mồ hôi, đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Rất nhanh, tiếng nước chảy rào rào truyền tới.
Tiếng động đặc biệt rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng này.
******
Buổi tối đêm giao thừa.
Bàn cơm chỉ có hai người vô cùng yên lặng, thỉnh thoảng có tiếng va chạm của chén dĩa.
Lâm Mậu nuốt thức ăn trong miệng, nói: “Cháu đi mở TV đi.”
Trương Lục Nhượng vô thức để đũa xuống, đang định làm, thì nghe thấy Lâm Mậu nói tiếp: “Có chút tiếng động có phải sẽ cảm thấy bớt thảm hơn không.”
“…”
“Đứa trẻ này, chẳng nói được mấy câu.”
Trương Lục Nhượng suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Không biết nói gì với cậu.”
Lâm Mậu bị lời này làm cho nghẹn: “Ý của cháu là có khoảng cách thế hệ với cậu?”
Trương Lục Nhượng không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn, như thể đang ngầm thừa nhận.
Khuôn mặt lạnh lùng của anh dịu dàng hơn một chút, khóe miệng thẳng tắp cũng nhếch lên.
Lâm Mậu nhướng mày, cũng không để ý.
Một lúc sau.
Lâm Mậu đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Học kỳ này cháu không liên lạc với ba mẹ cháu sao?”
Nhắc tới việc này, tâm trạng đang tốt của Trương Lục Nhượng lập tức sụp đổ: “Vâng.”
“Cháu không trả lời điện thoại của bọn họ?”
“…”
“Cháu không về ăn Tết, mẹ cháu đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại tới mắng cậu.”
Nghe vậy, Trương Lục Nhượng không nhịn được nữa: “Mắng cậu làm gì?”
“À, cậu cũng không có nghe kỹ.”
“…”
“Đại khái nói cậu quá thả cháu, nói cậu để ý cháu nhiều?”
Sau khi nói xong lời này, Lâm Mậu đột nhiên hiểu ra gì đó: “Thảo nào cháu không trả lời điện thoại của chị ấy.”
Trương Lục Nhượng im lặng ăn, không lên tiếng.
Lâm Mậu đột nhiên thở dài, không nói đùa nữa.
“Một lát nữa hãy gọi điện thoại cho bọn họ.”
Đôi đũa trong tay của Trương Lục Nhượng hơi ngừng lại, biểu cảm có chút không tình nguyện.
Anh nhìn vẻ mặt của Lâm Mậu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, gật đầu: “Đã biết.”
Sau khi ăn xong, Trương Lục Nhượng trở về phòng.
Chuông điện thoại vừa vặn vang lên, là A Lễ gọi tới.
Trương Lục Nhượng đưa tay vuốt màn hình, kết nối, đưa điện thoại lên tai.
Giọng nói trong trẻo của Trương Lục Lễ truyền tới: “Anh! Chúc mừng năm mới!”
Bị giọng nói của cậu ấy lây nhiễm, Trương Lục Nhượng cong môi: “Chúc mừng năm mới.”
Sau khi nói xong, cả hai bên đồng thời im lặng.
Rất nhanh sau đó, Trương Lục Lễ nhát gan mở miệng nói: “Năm mới anh thật sự không về sao?”
“Ừ.”
“Ba mẹ gần đây luôn cãi nhau…”
“Em cảm thấy, sau Tết, mẹ có thể sẽ đến thành phố Z tìm anh.”
“Hay là anh gọi điện cho bà ấy đi, bữa cơm giao thừa hôm nay em thấy bà ấy cũng không ăn được bao nhiêu…”
“Anh, anh cũng đừng quá…” Trương Lục Lễ dường như không nói ra được, giọng nói của cậu ấy bị bóp nghẹt, “Anh cũng không thể nói không trở về là sẽ không trở về chứ…”
Trương Lục Nhượng nhìn chằm chằm đường vân trên lòng bàn tay mình, thất thần: “Anh biết.”
Trước khi cúp máy, anh nghe thấy Trương Lục Lễ lên tiếng một lần nữa, giọng nói có chút dè dặt.
“Anh, em muốn thi nghiên cứu sinh ở Đại học Z…”
Trương Lục Nhượng không quan tâm lắm, nhẹ nhàng nói: “Em tự quyết định cũng được.”
******
Trương Lục Nhượng do dự một lúc, sau đó bấm số của mẹ Trương.
Chỉ vang lên một tiếng chuông, đầu bên kia liền nhấc máy, không lập tức lên tiếng.
Hai bên giống như đang giằng co, một thế trận giằng co không lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là mẹ Trương không nhịn được trước, giọng nói bởi vì tức giận mà có chút đanh lại: “Trương Lục Nhượng, con còn coi mẹ là mẹ của con sao? Bình thường con không nghe điện thoại, bây giờ ngay cả tết cũng không trở về?”
Trương Lục Nhượng không lên tiếng.
Sau đó, giọng nói ở đầu dây bên kia hạ xuống, như thể đang kiềm nén cơn tức giận.
“Chuyện thay đổi nguyện vọng của con, là mẹ và ba của con làm không đúng, con muốn học máy tính thì cứ học. Trong thời gian học đại học, mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện của con nhiều như vậy.”
Mi tâm của Trương Lục Nhượng hơi giãn ra, trái tim buông lỏng còn chưa được bao lâu.
Một giây sau, anh lại nghe thấy mẹ Trương tiếp tục nói: “Ngày nghỉ lễ phải trở về cho mẹ! Có phải con ở với cậu lâu quá rồi không? Hoàn toàn không để mẹ và ba con vào trong mắt?”
Trương Lục Nhượng mím môi, nói: “Con…”
Mẹ Trương càng nói càng tức giận, trực tiếp cắt ngang lời nói của anh: “Mẹ là mẹ của con, mẹ có thể hại con sao? Tài chính của Đại học B không tốt sao? Sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp đến công ty nhà mình không tốt sao? Còn không cần phải chịu sự chèn ép của người khác!”
“…”
“Tại sao em trai con hồi đó không có nhiều chuyện như con? Lớp chín muốn chuyển trường, còn học một năm cấp ba ở thành phố Z, chuyện điền nguyện vọng này hoàn toàn không bàn bạc với chúng ta đã tự mình điền, con cảm thấy con đúng không?”
Trương Lục Nhượng hiếm khi thấy mẹ Trương tức giận như vậy.
Anh đột nhiên không còn cảm xúc muốn phản bác như vừa nãy nữa, ánh mắt chua xót khó nén.
Một cảm giác bất lực mạnh mẽ ập đến với anh, cuốn anh vào trong đó, không cách nào thoát ra.
Một lúc lâu sau, Trương Lục Nhượng đột nhiên nhắc đến Tô Tại Tại.
“Con rất thích một cô gái.”
Nghe vậy, mẹ Trương sửng sốt một chút, giọng nói lại trầm xuống: “Con…”
Trương Lục Nhượng đột nhiên nổi nóng, giống như một đứa bé, tăng âm lượng ngắt lời bà ấy.
“Mỗi lần cô ấy nhắc đến bố mẹ mình, ánh mắt đều là sự kiêu hãnh. Bất luận làm chuyện gì, cô ấy cũng không sợ hãi. Bởi vì cô ấy có một cặp bố mẹ rất tốt cũng đối xử rất tốt với cô ấy.”
Giọng nói Trương Lục Nhượng trầm xuống, lẩm bẩm nói nhỏ.
Dường như mang theo nước mắt trong lời nói.
“…Con rất hâm mộ.”
******
Mẹ Trương ở đầu bên kia điện thoại dường như bị lời của anh làm cho nghẹn không nói được lời nào.
Trương Lục Nhượng ngây người một lúc, rất nhanh liền hồi phục tinh thần lại, cúp điện thoại.
Anh rủ mắt xuống, mở điện thoại, nhìn thấy tin WeChat Tô Tại Tại gửi vài phút trước.
—— Ha ha ha ha hôm nay em đã nói với mẹ em rồi!
—— Em đã nói về anh với bà ấy!!
—— Bà ấy nói em thích anh như vậy, bà ấy nhất định cũng sẽ hài lòng với anh hì hì hì
Trương Lục Nhượng nhếch miệng, chậm rãi trả lời.
—— Vậy thì tốt.