“Anh có làm gì không tốt, em phải nói cho anh biết.” Ánh mắt của Trương Lục Nhượng không hề tránh né, nhìn chằm chằm cô, “Anh đều sẽ thay đổi.”
Cô ấy không cân nhắc cho bản thân, thì tôi cânnhắc giúp cô ấy.
Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, sớm muộn cũng là của tôi.
Tất cả đều là của tôi.
—— Trương Lục Nhượng
Khi màn đêm buông xuống từng chút một, người đi trên đường phố càng ngày càng nhiều.
Hai người đi dọc theo con đường lát đá xanh ven hồ.
Tô Tại Tại liếc nhìn Trương Lục Nhượng đã im lặng một lúc lâu, đề nghị: “Chúng ta trở về?”
Nghe vậy, Trương Lục Nhượng xoay người, hỏi: “Có đói không?”
Tô Tại Tại sờ sờ bụng, lắc đầu: “Không đói.”
“Vậy thì trở về thôi.” Suy nghĩ một chút, Trương Lục Nhượng tiếp tục nói, “Đói thì anh sẽ ra ngoài mua cho em.”
Cô gật đầu cười: “Được.”
Trương Lục Nhượng dẫn cô vào lề đường, bắt xe taxi, nói tên khách sạn.
Sau khi lên xe, Trương Lục Nhượng không nói gì. Tầm mắt của anh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lăn tăn.
Tô Tại Tại chồm tới dùng ngón trỏ chọt vào mặt anh, thấy anh quay đầu lại nhìn mình, cô lại lấy lòng hôn lên chỗ vừa mới chọt một cái.
Đôi mắt của Trương Lục Nhượng đen láy, ánh sáng rực rỡ bên trong giống như đang có gì đó trào dâng, xen lẫn những cảm xúc không rõ tên.
Anh đưa tay ra cầm ngón tay của cô, từ từ mở miệng.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn, đầy ý tứ trịnh trọng: “Tô Tại Tại.”
Tô Tại Tại vô thức đáp lại một tiếng, nhìn bàn tay đang chồng lên nhau của hai người.
Một lúc sau, cô ngước mắt lên, nhìn anh.
“Anh có làm gì không tốt, thì em phải nói cho anh biết.” Ánh mắt của Trương Lục Nhượng không hề tránh né, nhìn chằm chằm cô, “Anh đều sẽ thay đổi.”
Anh sẽ trở nên tốt hơn từng chút một, trở thành dáng vẻ phù hợp với cô nhất.
Ban đêm, bản tình ca vang vọng trên xe.
Người lái xe ở phía trước đang đợi đèn đỏ, ngón trỏ lại gõ vào vô lăng.
Rất nhanh sau đó, đèn đỏ bật sáng, xe nổ máy.
Cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau, làm cho người ta hoa cả mắt.
Sự chú ý của Tô Tại Tại đều đặt hết vào lời nói và lòng bàn tay to rộng của anh.
Một lúc lâu sau, cô nắm tay anh, mỉm cười.
“Em cũng không nghĩ ra.”
Trương Lục Nhượng có cái gì không tốt.
Tô Tại Tại nói, cô không nghĩ ra.
******
Sau khi đến khách sạn, hai người đến trước quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Trương Lục Nhượng nói tên của mình cho nhân viên, đưa thẻ căn cước của anh và Tô Tại Tại cho anh ta.
Sau khi thanh toán tiền đặt cọc, Trương Lục Nhượng cầm thẻ phòng, dẫn Tô Tại Tại đi về phía thang máy.
Trong khi chờ thang máy.
Tô Tại Tại nhìn những con số liên tục thay đổi trên màn hình thang máy, đột nhiên khẽ hỏi: “Anh đặt phòng tiêu chuẩn?”
Trương Lục Nhượng vừa định gật đầu, thì đột nhiên nghĩ tới ba chữ “chủ động chút”. Anh do dự một chút, sờ sờ cổ: “Chỉ còn lại phòng tiêu chuẩn.”
Tô Tại Tại chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nói dối, không nhịn được mà nhìn chằm chằm anh vài giây.
Cho đến khi vẻ mặt của anh bắt đầu trở nên mất tự nhiên mới từ từ thu hồi ánh mắt, cúi đầu cười trộm.
Hai người đi về phòng.
Một tay Trương Lục Nhượng quẹt thẻ cửa, đẩy cửa ra, cắm thẻ vào công tắc điện bằng thẻ ở bên cạnh.
Anh để đồ lên trên bàn ở bên cạnh, đi vào phòng tắm.
Sau khi điều chỉnh nhiệt độ của nước nóng, Trương Lục Nhượng đi ra.
Tô Tại Tại ngồi trên một trong những chiếc giường, lấy quần áo thay ra.
Trương Lục Nhượng đứng bên cạnh cô, một lúc lâu sau mới nói: “Đi tắm.”
Nghe vậy, Tô Tại Tại nhướng mắt nhìn anh, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Anh tắm trước.”
Trương Lục Nhượng cũng không phản đối, nhấc chân đi tới chỗ hành lý của mình trước, lấy một bộ quần áo và đồ vệ sinh cá nhân ra, sau đó đi vào phòng tắm.
Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn lại một mình Tô Tại Tại.
Cửa phòng tắm là loại làm mờ, có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét cơ thể của người bên trong.
Tô Tại Tại không khỏi đi qua nhìn một cái, rồi nhanh chóng ngồi trở lại.
Cô lắng nghe tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm, nuốt nước bọt.
Tô Tại Tại nhìn lại chiếc giường mà mình đang ngồi, phía trên vẫn còn để balo của mình.
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau khi xác định ý nghĩ của mình, thì cô lấy hộp đồ mình mang theo kia ra, lấy ra một cái, đi đến giường bên kia, nhét vào dưới gối.
Sau khi xác nhận vị trí giấu mà lại lấy thuận tay, Tô Tại Tại mới hài lòng bò về chiếc giường kia chơi điện thoại.
Mười phút sau, Trương Lục Nhượng đi ra khỏi phòng tắm.
Anh dùng khăn lau tóc, trên hàng lông mi còn đọng lại vài giọt nước, ánh đèn chiếu vào da trông vô cùng trắng trẻo.
Mặc một cái quần đùi, có lẽ là bởi vì không lau khô nước trên người mà đã mặc quần áo, nên còn có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ bắp bên trong.
Tô Tại Tại nhìn đến chói mắt, tai lập tức nóng bừng.
Bộ dạng nhe nanh mua vuốt biến mất không dấu vết, thành bong bóng.
Cô có chút lúng túng cầm quần áo lên, rồi đi vào phòng tắm: “Vậy em cũng đi tắm.”
Trương Lục Nhượng cũng không biết nên nói cái gì, tiếp tục đưa mắt xuống lau tóc.
Nửa tiếng sau, Tô Tại Tại tắm xong, lau khô tóc. Cô hít một hơi thật sâu, vặn tay nắm cửa.
Tô Tại Tại chậm rãi đi xuống bậc thềm trước phòng tắm, quay đầu lại, nhìn thấy hai chân của Trương Lục Nhượng bắt chéo gác trên giường, tựa vào đầu giường chơi điện thoại di động.
… Ở trên chiếc giường cô để balo.
Tô Tại Tại chớp mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm, cô lờ mờ đi ra cửa tắt đèn.
Vì sợ Tô Tại Tại sẽ bị ngã khi đi trong bóng tối, Trương Lục Nhượng đã nghiêng người bật đèn bàn ở bên cạnh lên.
Có lẽ là đã dùng một thời gian dài, ánh sáng của đèn bàn có hơi mờ, tầm mắt trở nên mờ mờ ảo ảo.
Một nửa khuôn mặt của anh chìm vào trong bóng tối, mịt mờ không rõ.
Tô Tại Tại chân trần đứng tại chỗ, sự tự tin muốn ngủ với anh chợt biến mất hơn phân nửa.
Cô đang do dự không biết nên làm gì tiếp theo.
Một giây tiếp theo, Trương Lục Nhượng mở miệng, giọng nói lười biếng: “Lại đây.”
Nghe nói như vậy, Tô Tại Tại liếm môi, leo lên giường.
Sau đó, cô với tay ném balo trên đầu giường sang chiếc giường kia.
Thấy cô ngoan ngoãn nằm xuống, Trương Lục Nhượng tắt đèn, nói nhỏ: “Ngủ đi.”
Anh lại đưa mắt nhìn điện thoại, không biết đang nhìn cái gì. Ánh sáng chiếu lên mặt anh như ẩn như hiện, gò má được khắc họa càng thêm rõ ràng.
Con tim không cam lòng của Tô Tại Tại lại xuất hiện.
Cô trở mình, ôm lấy eo của anh, cách một lớp áo cắn cơ bụng cứng rắn của anh.
Trương Lục Nhượng hừ một tiếng, cơ thể cứng đờ, giọng nói khàn khàn, nhấn mạnh: “Ngủ đi.”
Tô Tại Tại giả vờ như không nghe thấy, vén chiếc áo phông của anh lên, lại cắn một cái, đầu lưỡi di chuyển.
Sau khi kết thúc màn trêu chọc, Tô Tại Tại ngáp một cái, đáp lại lời anh vừa nói: “Vậy thì đi ngủ.”
Cô đang muốn đứng dậy đắp chăn bông ở cuối giường, thì người bên cạnh đột nhiên động đậy.
Trương Lục Nhượng ném thẳng điện thoại lên tủ đầu giường, phát ra một tiếng “rầm”.
Lúc Tô Tại Tại còn chưa kịp phản ứng, thì cả người của anh đã ở trên người cô, hai cánh tay chống bên tai cô.
Trong căn phòng tối đen, Tô Tại Tại không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở càng ngày càng hổn hển của anh.
Nóng bỏng, đầy tính ẩn nhẫn.
Một lúc lâu sau, Trương Lục Nhượng cúi thấp người, ngẩn người hỏi: “Em có sợ không.”
Tô Tại Tại vươn tay vòng qua cổ anh, liếm vành tai của anh, nói toạc ra: “Sợ anh không tới.”
Câu nói này lập tức tấn công sự lý trí của anh, Trương Lục Nhượng cúi đầu bắt đầu ngậm lấy môi cô, lướt qua mọi ngóc ngách trong miệng cô, dùng lưỡi khuấy động lôi kéo, mút mạnh.
Tay dần dần hướng xuống, vuốt ve mỗi một nơi trên cơ thể cô. Giống như là có ngòi lửa vậy, từng chút từng chút một.
Môi của anh từ từ trượt xuống, cắn dọc theo tai của Tô Tại Tại, hết lần này đến lần khác.
Nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống, động tác vừa non nớt vừa mang theo sự trân trọng.
Trương Lục Nhượng đẩy áo của cô lên, kéo ra.
Tô Tại Tại chợt đứng dậy, trở mình, đè anh.
Nửa thân trên của cô trần trụi, ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh, ánh sáng trắng bạc chiếu vào người cô, làn da trắng nõn nà phản chiếu trong mắt Trương Lục Nhượng.
Hơi thở của Trương Lục Nhượng càng ngày càng gấp, sự tỉnh táo tự kiềm chế trong mắt đều biến mất.
Tô Tại Tại ngồi trên người anh, có thể cảm nhận rõ ràng sự nóng bỏng dưới người. Một tay của cô vén tóc từ bên tai ra sau tai, cúi đầu hôn yết hầu ở cổ của anh.
Một đường hướng xuống…
Hai tay của Trương Lục Nhượng nắm chặt, giống như không thể nhịn được nữa vậy, ôm eo của cô rồi lại đè cô ở dưới người.
Anh lại hôn lên môi cô một lần nữa, mơ hồ nhả ra hai chữ: “Đừng quậy.”
Nghe vậy, Tô Tại Tại mơ màng mở to mắt, thở gấp: “Không, không phải, em đã xem… tài liệu giảng dạy gì đó… Em có thể dạy anh…”
Động tác của Trương Lục Nhượng dừng lại, anh nửa quỳ ở trên người Tô Tại Tại, cởi hết quần áo của mình không sót một món nào.
Tô Tại Tại bị bầu không khí mê man này lây nhiễm cũng muốn học theo động tác của anh.
Cô còn chưa kịp bắt đầu cởi quần, thì Trương Lục Nhượng đột ngột nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo mạnh, cắn vào bắp chân của cô, liếm một cách cẩn thận, lưu lại dấu vết, hướng lên từng chút từng chút một.
Trương Lục Nhượng cởi quần và đồ lót của cô, bực bội hừ một tiếng, giọng nói khàn khàn quyến rũ, mang theo dục vọng mãnh liệt.
“Em đừng có cái gì cũng cướp với anh.”
Cô còn chưa kịp nói, thì đã bị nụ hôn cuồng nhiệt của anh chặn lại.
Ngón tay của Trương Lục Nhượng từ từ xâm nhập vào, động tác trúc trắc dịu dàng, cảm nhận được sự mềm mại và ướt át của cô.
Tô Tại Tại cắn môi, chịu đựng đòn tấn công của anh, đầu ngón tay để trên lưng của anh, khẽ cào.
Môi lưỡi của anh dạo chơi mỗi một ngóc ngách trên cơ thể cô.
Đầu ngón tay nóng như lửa đốt, thiêu đốt các giác quan của cô.
Một lúc lâu sau, Trương Lục Nhượng cưỡng chế dừng động tác lại, một hồi lâu cũng không có động tĩnh.
Tô Tại Tại mất kiên nhẫn dùng chân kẹp eo của anh, nũng nịu gọi một tiếng: “Nhượng Nhượng.”
Anh vẫn không nhúc nhích, cơ bắp trên người căng cứng, cứng như đá.
Tô Tại Tại suy nghĩ một chút, mơ mơ màng màng chỉ qua giường bên cạnh: “Bên dưới gối em có để một cái.”
Trương Lục Nhượng: “…”
Một tay của anh chống vào tủ đầu giường, nghiêng người lật gối lên.
Sau một lần giày vò như vậy, lý trí của Trương Lục Nhượng đã trở lại không ít.
Gò má của anh ửng hồng, mồ hôi nhễ nhại tiếp tục đổ xuống, sự nóng hừng hực vẫn không hề thuyên giảm.
Trương Lục Nhượng để cho hơi thở bình thường trở lại, nghiêm túc hỏi: “Em nghĩ xong chưa?”
Dáng vẻ chậm chạp này của anh khiến Tô Tại Tại gấp đến muốn nổi giận: “Anh mau lên!”
Cặp mắt của Trương Lục Nhượng đen như mực, cảm xúc dâng trào mãnh liệt bên trong.
Anh kéo một chân của cô, đặt lên vai, cúi đầu, hôn một cách thành kính giống như hôn lên trán cô vậy, giọng nói khàn khàn: “Của anh.”
Một giây tiếp theo, thắt lưng của Trương Lục Nhượng đột nhiên hạ xuống, nặng nề chen vào.
Tô Tại Tại vô thức kêu một tiếng, nước mắt trào ra.
Trương Lục Nhượng nghiến răng, hôn lên nước mắt của cô, mang theo sự trấn an. Anh thở hổn hển, ra vào chậm rãi, cho cô thời gian thích ứng.
Tiếng nghẹn ngào ẩn nhẫn của cô giống như một liều thuốc kích dục, nuốt chửng tất cả lý trí của anh.
Bên trong căn phòng nhỏ, một người đàn ông rong ruổi trên một người phụ nữ, kèm theo đó là tiếng va chạm gấp rút.
Sự mập mờ bay khắp căn phòng.
Một lúc lâu sau, sau khi bình tĩnh trở lại.
Tô Tại Tại mặt đầy thỏa mãn, nằm ngủ trên ngực của Trương Lục Nhượng.
Cô cảm giác được lồng ngực của anh hơi dịch chuyển, kèm theo là những câu nói lưu luyến.
Nhưng Tô Tại Tại đã sớm mấy ý thức, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.
“Tại Tại, anh tốt nghiệp xong sẽ cưới em,… anh chỉ muốn cưới em.”
“Cho nên em cũng chỉ muốn cưới anh, có được không?”