Lọc Truyện

CÔ ẤY BỆNH KHÔNG HỀ NHẸ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Gặp được Tô Tại Tại, Trương Lục Nhượng có rất nhiều chuyện mà ngay cả bản thân anh cũng không thể nghĩ ra.

 Muốn cho cô ấymột cuộc sống tốt đẹp.

—— Trương Lục Nhượng

Đêm mồng ba Tết, Lâm Mậu từ thành phố B trở lại.

Tiếng động tác vào cửa của cậu không nhỏ, tạo ra tiếng động, làm cho Tô Tô đang chìm trong giấc mộng lập tức bật dậy, chạy ra cửa, thút thít cào cửa.

Trương Lục Nhượng đang ngồi trước bàn học của mình nhìn máy tính, cũng nhanh chóng đứng dậy, đi tới mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, Tô Tô liền ba chân bốn cẳng tăng tốc độ chạy nhanh xuống lầu.

Mặt đất trơn trượt, trông như sắp ngã vậy.

Trương Lục Nhượng khẽ cười, đi theo phía sau nó.

Đi xuống tầng dưới, Trương Lục Nhượng nhìn thấy hai thùng đồ đặc sản của thành phố B xếp chồng lên nhau ở lối vào, bên cạnh còn có một chiếc vali màu đen 24 inch nằm trên mặt đất, giống như bị người ta tiện tay vứt.

Lâm Mậu lười biếng dựa vào sô pha chơi điện thoại.

Tô Tô chạy ở phía trước đặt hai chân trước lên đùi cậu, tựa như nũng nịu gõ nhẹ mấy cái.

Trán của Trương Lục Nhượng giật giật, tự giác đi tới dựng va li lên, kéo vào phòng Lâm Mậu.

Sau đó lại đi xuống cầu thang.

Lâm Mậu khẽ nhướng mi, nhẹ nhàng nói: “Lấy đồ trong thùng ra cất vào tủ lạnh.”

Trương Lục Nhượng liếc cậu: “…”

“Cậu hơi mệt.” Cậu vỗ vỗ ghế sô pha, ra hiệu cho Tô Tô nhảy lên, ôm nó nhắm mắt ngủ, “Ngồi máy bay ba tiếng đồng hồ, rất vất vả.”

Trương Lục Nhượng không nói gì, gật đầu một cái.

Sau đó, anh đi ra huyền quan, bưng hai thùng đồ lên, đi vào trong bếp.

Đợi anh thu dọn xong, đi ra lần nữa, Lâm Mậu đã ngồi dậy xem TV.

Trương Lục Nhượng: “…”

Lâm Mậu vươn tay lấy đậu phộng trên bàn trà, bóc vài cái cho vào miệng.

Trương Lục Nhượng ngồi bên cạnh cậu, rót hai cốc nước, một cốc đặt ở trước mặt Lâm Mậu.

Lâm Mậu chuyển đài, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhẹ nhàng nói: “Ông bà ngoại cháu có gửi bao lì xì cho cháu cậu để trong vali rồi, còn có của ba mẹ cháu nữa.”

Trương Lục Nhượng không lên tiếng, cầm chiếc cốc thủy tinh lên, chậm rãi uống hết.

“Em trai cháu năm nay cũng không về ăn Tết.” Lâm Mậu ngáp một cái, rồi tắt TV, “Ôi không được, cậu phải đi ngủ một giấc thôi, suốt đêm hôm qua đã chơi mạt chược với bạn rồi…”

“…”

Rất nhanh sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Trương Lục Nhượng.

Anh ngồi trên ghế sô pha ngẩn người một lúc, sau đó liền đi về phòng.

Trương Lục Nhượng nhìn điện thoại, thở dài một tiếng, lúc đang định gọi điện cho nhà, thì nhạc chuông bất ngờ đổ chuông.

Anh không do dự nhiều, mà trực tiếp nhận.

Đầu dây bên kia không lên tiếng ngay lập tức, giọng nói cũng không còn ra lệnh như trước đây: “A Nhượng.”

Trương Lục Nhượng cụp mắt xuống, nhìn quyển sách trên bàn, vuốt phẳng nếp nhăn bên mép.

Không nhận được sự phản hồi từ anh, mẹ Trương cũng không quan tâm lắm, nói với chính mình: “Em trai con nói nó vẫn còn chương trình học bên đó, thời gian quá gấp sẽ không trở lại.”

“Vâng.”

Điện thoại im lặng một lúc.

Rất nhanh sau đó, giọng nói của mẹ Trương bỗng nghẹn lại.

“Tại sao con và A Lễ đều không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho mẹ, cậu con đến đây ba ngày, mẹ đều nghe được cậu ấy trả lời con mấy cuộc điện thoại.”

Động tác cầm bút của Trương Lục Nhượng dừng một lát, đầu ngón tay chậm rãi thu lại.

Anh đã sớm không còn mất bình tĩnh nữa, cũng quên mất những cảm xúc mà mình nên có.

Hơn nữa, cũng không biết nên nói cái gì.

Trương Lục Nhượng suy nghĩ, một lúc sau, anh có chút cứng nhắc mở miệng.

“Con ở bên này không xảy ra chuyện gì không tốt cả, mẹ không cần lo lắng, năm mới vui vẻ.”

Anh đợi một lúc, nhưng không đợi được mẹ Trương lên tiếng.

Khi anh đang định chào tạm biệt rồi cúp máy, thì bên tai truyền tới giọng nói của cha Trương.

Giọng của cha Trương trầm ấm, nghe không khác gì lúc trước: “Nghe cậu con nói năm nhất đại học con đã nhận được học bổng sao?”

Trương Lục Nhượng vô thức trả lời: “Vâng.”

Bên kia lại không có tiếng động nữa.

Tinh lực của Trương Lục Nhượng dần dần được chia cho một chuỗi mật mã hiển thị trên màn hình máy tính.

Anh để bút xuống, bấm phím loa ngoài, ngón tay gõ trên bàn phím.

Một lúc lâu sau, một câu nói của một người đàn ông trung niên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

“Rất tốt.”

Trương Lục Nhượng dừng động tác lại, vẻ mặt không dao động gì.

Anh nhíu mày, dường như đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, cuối cùng chỉ nói: “Vâng, hai người nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nói xong anh liền cúp máy.

Sau đó, Trương Lục Nhượng liếc nhìn thời gian, gọi cho Tô Tại Tại theo thói quen.

Tô Tại Tại bắt máy rất nhanh, giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai anh: “Nhượng Nhượng.”

“Về nhà rồi?”

“Vừa mới về, ngày mai sẽ không cần đi tới nhà họ hàng nữa, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

Trương Lục Nhượng suy nghĩ một chút, hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Nghe vậy, Tô Tại Tại lập tức nói: “Đi xem phim đi, với lại mấy hàng quán trên phố cũng mở cửa rồi, chúng ta còn có thể ăn cái gì ngon ngon.”

“Được.”

“Tiền lì xì em nhận được trong ba ngày này sắp vượt mười ngàn rồi!” Tô Tại Tại kích động lăn lộn trên giường, “Em mới mười chín tuổi thôi, anh có tin được không? Năm em mười chín tuổi, thu nhập mỗi ngày đã hơn ba ngàn.”

Trương Lục Nhượng: “…”

Tô Tại Tại ở đầu bên kia thầm cười: “Nhượng Nhượng, anh đang cặp đại gia đấy.”

Nghe giọng điệu của cô, khóe miệng của Trương Lục Nhượng giật giật, nói: “Thiếu bao nhiêu là hơn mười ngàn.”

Tô Tại Tại lại lấy bao lì xì ra, chậm rãi đếm: “Bây giờ thì hình như là, khoảng chín ngàn năm trăm.”

Nhưng sau khi đếm xong, Tô Tại Tại lại không quá chắc chắn, cô do dự một chút, quyết định đếm lại một lần nữa.

Cô chưa kịp bắt đầu đếm, thì điện thoại của Tô Tại Tại bất ngờ đổ chuông.

Tô Tại Tại cầm lên xem, tai nghe cũng bởi vì động tác này mà rớt một bên, rơi xuống bên người.

Đầu kia truyền tới một tiếng cười, dường như tâm trạng đang rất tốt.

“Anh sẽ giúp em.”

Tô Tại Tại mở Alipay ra, thấy anh đã chuyển tiền tới.

Cô đang định nói gì đó, thì Trương Lục Nhượng nghiêm túc bổ sung một câu.

“Như vậy xem như, em còn thiếu anh 20 tệ.”

Tô Tại Tại trợn tròn mắt, không thể tin nói: “Anh vậy mà lại tính toán với em nhiều như thế.”

Thấy anh nhẫn tâm như vậy, Tô Tại Tại cũng bắt đầu lật nợ cũ: “Anh còn nhớ chuyện lần trước tâm trạng của em tốt, đã gửi tiền típ cho anh hay không.”

“… Tiền típ cái gì.”

“Thì có một đêm anh phục vụ rất tốt đó, không phải lúc sau em đã gửi tiền lì xì cho anh sao, bây giờ trả lại cho em.”

Trương Lục Nhượng cẩn thận nhớ lại một lúc, sau khi nghĩ lại, anh có chút không nói nên lời.

Lời nói của Tô Tại Tại quá khiến cho người ta tưởng tượng xa vời, lúc anh trả lời còn có chút do dự: “Lần anh đi với em đến lớp học buổi tối?”

“Đúng vậy.”

Trương Lục Nhượng mím môi, hoàn toàn nhớ ra.

Sau đó, anh lạnh lùng nói: “Tô Tại Tại, chỉ là một xu tiền.”

“Nhưng trong WeChat của em lúc đó chỉ còn lại một xu tiền, em đều đưa toàn bộ cho anh.” Tô Tại Tại không hề chột dạ, mặt dày nói, “Mà bây giờ anh vừa nhận được học bổng toàn phần, nhưng ngay cả hai mươi tệ cũng phải tính toán với em.”

“…” Lời này của cô khiến cho Trương Lục Nhượng bắt đầu hoài nghi vừa nãy mình đã đưa cho cô năm trăm tệ hay là cho cô mượn hai mươi tệ.

Một lúc sau, Tô Tại Tại đưa ra kết luận: “Nhượng Nhượng, anh có lẽ là loại đàn ông điển hình đó, sau khi thăng quan tiến chức thì nhanh chóng bỏ rơi vợ con.”

Mặc dù Trương Lục Nhượng đã quen với dáng vẻ không đứng đắn như thế của cô mỗi ngày, nhưng khi nghe những lời này, anh vẫn không thể nhịn được nữa.

Còn không đợi Trương Lục Nhượng cau mày phản bác lại, Tô Tại Tại đã cười hì hì bổ sung một câu.

“Nhưng mà anh yên tâm đi, em sẽ cố gắng để làm đại gia.”

Lời trong miệng Trương Lục Nhượng lập tức nuốt trở lại vào bụng, khóe miệng cong lên.

Một giây tiếp theo, anh dựa lưng vào ghế, lười biếng gọi cô một tiếng: “Tại Tại.”

“Hả?”

Trương Lục Nhượng nhớ lại, sửa lại lời cô đã nói trước đó.

“Một giờ chiều mai ra ngoài, nếu em ra ngoài sớm hơn một phút, thì hai mươi tệ đó không cần trả lại, ra ngoài sớm hơn hai phút, thì anh sẽ cho em hai mươi tệ, cứ như vậy đi.”

Tô Tại Tại im lặng một lúc.

Rất nhanh sau đó, trong điện thoại truyền tới một câu nói nhẹ bỗng của cô.

“Nhượng Nhượng, nếu như em tàn nhẫn một chút, thì bây giờ sẽ ra ngoài, có lẽ anh sẽ phải tuyên bố phá sản đấy.”

Trương Lục Nhượng: “…”

******

Sau khi học kỳ hai của năm thứ hai bắt đầu, cuộc sống của hai người trở nên bận rộn hơn.

Ngoài việc tham gia các lớp học, Trương Lục Nhượng còn phải chuẩn bị cho cuộc thi Sáng tạo Internet Di động.

Phải thiết kế một app, sau đó chuyển đổi app này, chủ đề liên quan đến thông tin y tế.

Trương Lục Nhượng họp thành đội với ba người ở cùng ký túc xá, còn phải chuẩn bị biện luận.

Ngoài cái này ra, anh còn tham gia rất nhiều workshop hợp tác với khoa, bởi vì việc này mà thậm chí còn bỏ lỡ một vài buổi học.

Mỗi ngày đều bận rộn đến sứt trán.

Bên kia, các tiết học chuyên ngành của Tô Tại Tại cũng bắt đầu tăng lên.

Bởi vì nguyên nhân là sinh viên năm nhất tham gia ban, cô quen biết không ít người cùng khoa vì vậy đã tham gia cuộc thi quảng cáo do trường tổ chức cùng với một số đàn anh đàn chị cùng ban.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Một kỳ học bận rộn đi qua, năm hai đại học cũng đã kết thúc.

Môn thi cuối cùng của Tô Tại Tại sớm hơn Trương Lục Nhượng hai ngày.

Sau khi thi xong, cô cũng không vội về nhà, mà cùng ôn tập với Trương Lục Nhượng ở trong thư viện.

Tô Tại Tại ngáp dài, đeo tai nghe lên, mở video quảng cáo ra xem.

Nhận thấy vẻ mặt buồn ngủ của cô, Trương Lục Nhượng nghĩ gì đó, sau đó lấy ra một cuốn sổ từ chồng sách bên cạnh, viết một câu lên trên cho cô.

—— Trong cuộc thi Sáng tạo Internet Di động, đội anh tham gia, đã giành được giải đặc biệt.

Tô Tại Tại liếc nhìn, tầm mắt dừng lại.

Một giây tiếp theo, cô đột ngột ôm lấy cánh tay của anh, hưng phấn lắc lắc, cười thầm.

Tâm trạng của Trương Lục Nhượng cũng có chút vui lây cô.

Anh để cho cô lắc lắc, dùng tay kia viết một câu nữa.

—— Nhưng anh đã cúp học, không thể nhận được học bổng.

Nhìn thấy những lời này, Tô Tại Tại có chút tự đắc, đôi mắt đào hoa cụp xuống.

Cô thả tay anh ra, cầm lấy cây bút trên tay anh.

Nghiêm túc viết một câu.

—— Em nhận được này, đưa cho anh.
Danh sách truyện HOT