Chương 24 Lãng mạn ngoài ban công
Ở dưới sảnh, mọi người dần tản đi hết, ai lại về việc nấy. Chỉ còn Ân Lãm và Hà Văn Nhĩ ngồi cùng Cá Chép chơi mô hình. Sau màn diễn “người bị hại đáng thương”, Vũ Như đã đi ra ngoài vườn để tránh ánh mắt soi mói của Ân Lãm. Cô ta gọi điện về cho Hoàng Phương, muốn kể với mẹ chuyện vừa xảy ra. Nghe giọng nói hấp tấp của con gái, Hoàng Phương hiểu ngay vấn đề. Bà cẩn thận hỏi “Con chọn chỗ nào rộng rãi, không có ai nghe lén rồi hãy nói”
Vũ Như nhìn quanh, thấy đài phun nước nằm giữa thảm cỏ lớn trước nhà là nơi rộng nhất, ai đến gần cô đều dễ dàng phát hiện, bèn đi ra đó. Từ đài phun nước có thể nhìn thấy cánh cửa sổ của phòng An Nhiên khuất sau tán cây rậm rạp. Dưới tán lá xanh rì, mát mẻ, cảnh cửa gỗ mở ra, rèm cửa tung bay mềm mại như trêu tức người đứng dưới vậy.
Vũ Như kể tóm tắt vài điểm chính cho mẹ.
Câu chuyện kể vừa kết thúc, cô ta theo thói quen lại ngước lên nhìn, vừa đúng lúc có người xuất hiện bên bậu cửa. Vũ Như nheo mắt một lúc. Kia chẳng phải An Nhiên vừa bước ra sao, trên người còn khoác áo sơ mi của Tống Thành, mệt mỏi dựa vào khung cửa.
Khắp toàn thân trên dưới đều tỏa ra hương vị hoan ái rất đôi trụy lạc.
Hoàng Phương thấy con gái kể xong thì im lặng, bà lại nghĩ rằng con mình đang sợ hãi liền trấn an: “Con gái, lát nữa qua gặp bà thông gia, phải tranh thủ lôi kéo sự ủng hộ của bà ấy.
Đừng lo lảng, nhà họ Tống có trên có dưới, nếu mẹ Tống Thành đã ra mặt bênh vực con thì ai cũng phải nể con vài phần”
Vũ Như vẫn căm tức nhìn bóng người bên cửa sổ. Bây giờ không phải một người nữa mà đã là hai người. Tống Thành chỉ mắc quần dài, nửa thân trên để trần bước tới từ phía sau, ôm lấy An Nhiên, vùi mặt vào gáy cô. Cánh tay hẳn bao quanh người An Nhiên, không cho cô chạy thoát, buộc phải đứng im cho hắn tiếp tục khám phá.
Tống Thành vuốt ve cần cổ trắng ngần của cô, ép cô ngửa đầu ra sau để hắn phủ lên môi cô tất cả mềm mại của mình, đem ngọt ngào đổi lấy mùi hương hoa mộc dìu dịu, lúc có lúc không. Toàn bộ khung cảnh hai người ân ái bên cửa sổ lọt vào mắt Vũ Như không sót một chỉ tiết, chẳng khác nào một bức tranh lãng mạn, khiến cô ta chỉ muốn nhào tới dùng móng tay cào cho rách toang. Cô ta muốn xé toạc khuôn mặt đang đỏ bừng của An Nhiên, túm lấy mái tóc lòa xòa kia mà giật cho đứt tung.
Nhưng bây giờ cô ta bất lực, nhìn ánh mắt say mê của Tống Thành đặt trên người An Nhiên, cô ta biết mình đang ở thế yếu hơn. Mỗi động tác dịu dàng, cẩn thận của hắn đều cho.
thấy hắn nâng niu cảm xúc của đối phương biết bao nhiêu, so với một Tống Thành từng giận dữ ném người xuống hồ cá sấu hay một Tống Thành tức tối bóp cổ đối phương vì không nghe lời hẳn thật khác xa một trời một vực.
Quai hàm Vũ Như siết chặt, từng chữ đay nghiến được nhả ra: “Con muốn nó chết. Người ở bên Tống Thành phải là con”
Hoàng Phương nghe xong thì bật cười, chỉ điểm cho con gái một chút: “Mẹ của Tống Thành là người khôn khéo, có nghĩa khí, ân oán rõ ràng. Chỉ cần bà ấy giữ con ở lại nhà họ Tống, ai dám đuổi con đi.
Thời gian còn lại dân dần chiếm lấy tình cảm của con rể. Đàn ông kẻ nào cũng ham của lạ nhưng lại thích đàn bà hiểu chuyện. Con gái mẹ xinh đẹp, thông minh như thế, lo gì không có cách lọt vào mắt hắn”
Lời mẹ dạy phần nào Vũ Như đã hiểu rõ.
Chỉ cần cô ta được mẹ Tống Thành đồng ý cho ở lại, sẽ không lo không có cơ hội lật ngược thế cờ. Dù sao cô ta vẫn là người được được hỏi cưới ban đầu, lý lịch lại trong sạch hơn An Nhiên rất nhiều, luận về nhan sắc thì còn nổi bật hơn An Nhiên một phần. Nếu đem cả hai lên bàn cân để chọn con dâu, chỉ có bà mẹ chồng mù mắt mới không chọn cô.
Trong đầu đã nhẩm tính xong xuôi, Vũ Như đứng lên bỏ vào nhà. Cô không muốn nhìn hình ảnh nam nữ hoan ái ngứa mắt kia nữa. Cứ cho con ranh đó đắc ý một lần, rồi sau này sẽ đến lượt nó phải khóc ròng mà nhìn vợ chồng cô ân ái. Nghĩ tới cảnh được cùng thân thể cường tráng của Tống Thành lăn lộn ân ái, bên dưới còn có ánh mắt đau khổ của An Nhiên nhìn lên, Vũ Như không kiềm chế được một tiếng thở dài thỏa mãn. Đã lâu rồi cô ta chưa giải tỏa cho bản thân. Thật bí bách!
Bên nhà mẹ Tống Thành lại gọi điện tới một lần nữa. Hà Văn Nhĩ nghe xong liền vâng dạ rồi nhìn lên đồng hồ. Mẹ của cậu chủ muốn gọi con về nói chuyện, mà giờ này hẳn là hai người đó còn chưa “xong việc” đi. Ông kiên nhẫn ngồi chờ thêm một chút, dù sao cậu chủ cũng nhắn nại đã lâu, giờ mà lại cắt ngang lần nữa, nói không chừng sẽ bị cậu ấy giết chết chỉ bằng một ánh mắt. Nghĩ thế, ông lại ngay ngăn ngồi chờ trên sofa.
Thời gian chầm chậm trôi đi. Cá Chép chơi một hồi xong liền đói bụng, đòi đi ăn cơm. Ân Lãm ôm nó vào bếp gặp dì Hai, nhân thể ăn chực một chút. Trước khi đi còn liếc nhìn vị quản gia đáng kính, ám chỉ răng đã hai tiếng rưỡi rồi, ông còn không lên gọi thì bà chủ bên kia sẽ nổi cơn lôi đình đấy.
Hà Văn Nhĩ chậm rì rì đi lên cầu thang.
Đứng trước cửa phòng một lúc, ông có chút ngượng ngùng. Dù sao đây cũng là lần đầu cậu chủ “hành sự” ở trong nhà, tuy cũng là đàn ông nhưng Hà Văn Nhĩ vẫn chưa kịp thích nghi. Bàn tay xương xẩu của ông giơ lên thành năm đấm, chưa kịp gõ lên thì cánh cửa gỗ đã mở ra. Hai người chủ tớ, một già một trẻ ngớ ra nhìn nhau, đồng loạt bối rối. Cuối cùng, Tống Thành vẫn lên tiếng trước: “Có chuyện gì?”
Hà Văn Nhĩ mang lời nhắn của mẹ hẳn truyền đạt đầy đủ. Tống Thành vừa nghe xong đã cau mày khó chịu nhưng hắn không phản ứng gì, chỉ xoay người khóa cửa lại rồi bước về phía phòng mình. Quản gia nghiêm chỉnh đi phía sau. Chợt, hẳn nói: “Mua thêm một ít quần áo và đồ dùng cho.
cô ấy. Chọn loại vải lụa mềm, mát mẻ” Hắn vẫn nhớ cảm giác trơn mịn khi làn da mềm nốn của An Nhiên lướt qua tay. Da thịt mỏng manh như thế, mặc đồ cứng sẽ làm hãn đỏ, hắn thương tiếc.
Quản gia vâng dạ ghi nhớ. Ông thận trọng quan sát Tống Thành, thấy hẳn mặt mũi hồng hào tươi tỉnh, rõ ràng là đang trong trạng thái thoải mái cả thân thể lẫn tinh thần, ông liền hiểu ra. Cậu chủ mà ông phục vụ nhiều năm nay hiếm khi nào lộ ra dáng vẻ hiền hòa như thế. Ngay cả khi hắn thực hiện mấy thương vụ lớn thành công, ông cũng chỉ nhìn thấy nụ cười tự mãn của kẻ chinh phục chiếm được.
con mồi chứ tuyệt nhiên không phải dáng vẻ thỏa mãn hài lòng vì được no đủ như thế này.
Tống Thành trước mặt người khác dù có phong thái ung dung nhưng lúc nào cũng ẩn ẩn nét lạnh lùng, xa cách, giống như mối đe dọa ngầm. Hắn có cười với ai thì trong lòng vẫn giương cao cảnh giác, mỗi câu nói ra đều thận trọng. Thế mà bây giờ lại bày ra dáng vẻ thoải mái, tự tại hiếm có.
Chắc chản hai tiếng rưỡi đồng hồ kia không hề vô ích. Sức ảnh hưởng của cô gái tên Nguyễn An Nhiên cũng không hề tâm thường. Chỉ có điều, cậu chủ vẫn khóa cửa phòng nhốt người, xem ra mối quan hệ giữa đôi bên vẫn còn nhiều xa cách. Là một quản gia có trách nhiệm hỗ trợ cho tổ ấm của gia chủ, ông nên giúp cậu chủ một chút chăng?
Trước khi Tống Thành đi vào phòng mình, Hà Văn Nhĩ lại liều mình gợi ý: “Hay là lần này cậu mang cả cô An Nhiên về nữa?”, dù sao cô ấy cũng là con dâu danh chính ngôn thuận, vì sao người dựng như Nguyễn Vũ Như được bà chủ gọi tới còn Nguyễn An Nhiên thì không đả động một lời?
Tống Thành cân nhắc một hồi bèn lãnh đạm nói: “Không cần thiết”
Quản gia có chút không hiểu: “Nhưng mà cô An Nhiên…”
Lời chưa nói xong đã bị Tống Thành cắt ngang: “Cô ta chỉ là công cụ để tôi giải tỏa.
Không cần phiền phức” Nói xong, hắn lập tức đóng cửa phòng, Hà Văn Nhĩ đành phải đi xuống Xem ra cậu chủ vẫn chưa tự mình nhận thức thật rõ ràng. Lúc trước, hành động lao vào nhà, ngăn cản Thanh Trí động chạm An Nhiên của cậu ấy có lẽ là bột phát, chưa kịp suy nghĩ.
Vị quản gia tận tụy vừa đi khỏi, cánh cửa phòng ngủ của khách ở gần đó đang mở hé cũng vội đóng lại. Nguyễn Vũ Như mừng như điên, vừa nấy cô nghe rõ mồn một lời Tống Thành: “Gô ta chỉ là công cụ để tôi giải tỏa”
Hắn hoàn toàn không có tình cảm gì với con ranh đó mà chỉ đơn giản là đúng lúc có nhu cầu thôi. Vậy là Vũ Như cô vẫn còn hi vọng.
Nếu chỉ đơn giản là cần người thỏa mãn nhu cầu sinh lý, cô thừa sức làm tốt hơn An Nhiên rất nhiều. Dù sao kinh nghiệm “trận mạc” Vũ Như tích lũy được từ những ngày.
tháng chơi bời không hề ít, vóc dáng đầy đặn, gương mặt xinh đẹp đủ sức chiều chuộng, hút hồn Tống Thành. Về khoản này, cô ta thực sự tự tin.
Vũ Như lập tức đi vào nhà vệ sinh, soi gương trang điểm lại một lượt. Đi gặp người lớn thì trang điểm vừa phải, tông hồng nhạt nhẹ nhàng, nhìn hiền dịu lại có nét ngây thơ, rất dễ vừa mắt người lớn tuổi. Nhân tiện lại dùng cọ đánh cho đuôi mắt một chút phấn hồng nhạt, lát nữa có khóc lóc nhìn cũng vẫn xinh đẹp, lại làm đối phương dễ thấy thương tâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!