Chương 51 Chuyển phòng
Sau mấy ngày nghe ngóng, An Nhiên vẫn không bắt được bất cứ tín hiệu nào từ phía Tống Thành. Bất kể cô gợi chuyện kiểu gì, hẳn cũng tuyệt đối không hé răng về việc Cá Chép đang ở đâu. Lại cộng thêm thái độ của hẳn đối với cô hòa hoãn hơn hẳn bình thường càng khiến An Nhiên chột dạ. Rốt cuộc chiều hôm đó hắn đã thấy gì trên camera.
Về phía Tống Thành, hắn vẫn đủng đỉnh như không. Hàng ngày, dù có phải tăng ca hay tiếp khách thì hắn vẫn trở về nhà, chui vào phòng của An Nhiên, thản nhiên trèo lên giường cô. Nếu lúc đó còn sớm, hẳn sẽ trêu đùa cô một chút cho dễ ngủ, còn nếu hẳn về muộn, An Nhiên đã sớm say giấc thì hẳn lặng lẽ ôm cô sát vào mình, khe khẽ hít ngửi hương thơm quen thuộc trên tóc, không để cho cô biết.
Cứ thế, An Nhiên cảm thấy hẳn thật phiền.
Hôm nay cũng vậy, Tống Thành trở về đúng lúc cô vừa tắm xong. Hắn thích nhất cảm giác ôm An Nhiên lúc cơ thể cô còn hơi nước ẩm ướt, cảm giác giống như ôm một con cá nhỏ. Mái tóc vừa mới gội của cô cọ vào lồng ngực hắn, làm ướt cả áo sơ-mi.
“Anh tránh ra” An Nhiên phàn nàn, đẩy đẩy hắn nhưng không được, cô thở dài. “Tôi còn phải đi lau tóc”
Tống Thành ôm cô ngồi lên chiếc sopha hắn mới sắm trong phòng, cợt nhả gặm cổ.
cô: “Anh lau cho.”
Vừa nói, bàn tay linh hoạt vừa cầm lấy khăn bông mềm mại, nhẹ nhàng thấm từng lọn tóc. Hồi đầu hắn làm còn lúng túng, về sau đã quen việc hơn rất nhiều. An Nhiên cảm thấy những ngày này không khác gì bình yên trước cơn bão.
Tống Thành vốn là loại người trong nóng ngoài lạnh. Mặt mũi lúc nào cũng lạnh tanh nhưng bên trong nhiệt huyết bừng bừng như lửa. Với người lạ, hẳn không ngại dội cho người ta một xô nước đá nhưng với người nhà, hẳn lại hết sức quan tâm, dù sự quan tâm đó bị dán mác “cứng rắn, nghiêm khắc”.
Trong lòng hắn, An Nhiên đã là vợ. Vì vậy, hẳn rất để ý đến cô.
An Nhiên thì ngược lại, cô lại là người yêu ghét rõ ràng, trong lòng nghĩ gì cũng muốn nói ra. Người nào tốt với cô, cô đều ghi nhớ; người nào đối xử tàn tệ với cô, cô cũng không bao giờ quên. Cho nên, dù Tống Thành có nâng niu, chiều chuộng cách nào, trong lòng An Nhiên vẫn không xóa nổi bóng ma quá khứ ám ảnh. Những việc hắn làm với cô vẫn là vết sẹo chưa lên da non, khiến cô hễ lại gần hắn đều khó chịu, muốn bỏ chạy.
Hai người yên lặng tự làm việc của mình một lúc, đột nhiên Tống Thành nói: “Cuối tuần này anh sẽ về rất muội An Nhiên không nói gì, chờ xem hẳn sẽ tiếp thế nào. Quả nhiên, thấy cô im lặng, Tống Thành lại nói: “Ngủ một mình đừng buồn”
Buồn cái cục tác nhà anh! An Nhiên “hứ” một tiếng: “Sao em phải buồn? Tự do, thoải mái, muốn làm gì thì làm”
Tống Thành thấy cô ngúng nguẩy như trẻ con cũng không giận, chỉ bật cười: “Thì ra anh không cho em làm thì em giận hả? Muốn làm thì chỉ cần nói một tiếng, anh cùng em làm” Cái khăn lau tóc bị ném qua một bên, Tống Thành tiến sát lại, thì thầm vào tai An Nhiên. “Nào, nói xem, em muốn làm gì?”
Kiểu chơi chữ của hắn khiến cô ngượng chín cả cười, bèn măng: “Muốn làm cho anh lăn về phòng của anh đi! Đừng có suốt ngày vào đây chiếm giường của em.”
Không ngờ, Tống Thành lại buông tay, thực sự nhảy xuống giường. Hắn ngạo nghễ nói: “Được. Về thì về. Dù sao phòng anh cũng to hơn, giường cũng rộng rãi, rất phù hợp với nết ngủ xấu của em”
An Nhiên còn đang chưa hiểu vì sao hắn lại đồng ý nhanh như vậy, hắn đã cúi xuống, bế thốc cô lên, cười tươi rói: “Mình về phòng đi vợt”
Đôi chân dài của hắn sải nhanh trên nền đá hoa cương sáng bóng, mặc kệ An Nhiên vùng vẫy phản đối thế nào, hắn vẫn không chậm lại dù một giây. Đã thế, hắn lại luôn miệng cằn nhằn: “Anh nghe lời em thế còn gì. Không phải ông chồng nào cũng ngoan như anh đâu!”
Đúng là chọc tức người khác mà. Hình tượng Tống tổng cao quý lạnh lùng đã vỡ tan tành!
Trên đường quay trở về phòng Tống Thành phải đi qua phòng của Vũ Như. An Nhiên hoàn toàn không biết rằng tiếng hét của mình lọt vào bên trong, khiến cho Vũ Như vội chạy ra mở hé cửa, lén lút nhìn.
Vốn đinh ninh rằng An Nhiên đã làm gì khiến Tống Thành bực bội, bị hẳn lôi đi trừng phạt một trận, Vũ Như định chạy ra xem kịch hay. Đập vào mắt cô ta là bóng dáng cao lớn của Tống Thành đang ôm gọn An Nhiên trong lòng, bước chân vững chãi đi về phía phòng riêng. Hắn còn đang cười. Nhìn thế nào cũng giống một người đàn ông đang hào khí bừng bừng, muốn cùng vợ mình làm chuyện thân mật chứ chẳng có tí giận dữ nào.
Chẳng lẽ Tống Thành đã thực sự chấp nhận An Nhiên, cho phép cô chuyển vào ở trong phòng hẳn?
An Nhiên bị ôm trong lòng hắn, cảm thấy phản đối nữa cũng vô ích, đành bất lực gục trên bả vai hẳn, nuối tiếc nhìn lại căn phòng của mình từ phía sau. Vừa vặn đúng lúc Vũ Như mở cửa trông ra, hai người phụ nữ nhìn thấy nhau đều giật mình. Cả hai đều giương mắt nhìn chằm chằm, không ai nói gì nhưng trong đầu đang nảy ra vô số suy nghĩ lộn xộn.
Sự căm hận từ đáy mắt Vũ Như tràn ra, cuồn cuộn như nước sông mùa lũ. Lẽ ra người đang được ôm phải là cô mới đúng, người được Tống Thành trêu đùa phải là cô mới đúng. Càng nghĩ càng thấy uất ức!
Nếu ánh mắt có thể giết người thì hẳn là Nguyễn An Nhiên khốn nạn kia đã bị cô băm väm thành trăm mảnh. Cơn dữ quá lớn khiến cho An Nhiên cũng cảm nhận được rõ ràng, cô sực nhớ lại hình ảnh cách đây bốn năm.
Khi đó cô bị mẹ đánh đến ngã cả ra đất, trán đập vào đá chảy máu đầm đìa vì không chịu phá thai, đúng lúc Vũ Như đi chơi ngang qua, nhìn thấy cô lâm vào khốn khổ mà không hề mảy may xúc động. Hơn nữa, còn đứng bàn tán, cười cợt cùng một người đàn ông đi cùng. Bây giờ nghĩ lại, người đàn ông năm xưa chẳng phải rất giống Tống Thành hay sao? Tuy lúc đó cô có tâm trí nào nhìn kĩ, nhưng vóc dáng cao ráo và khuôn mặt đẹp trai ít biểu cảm của anh ta khiến cô bị ấn tượng.
Nếu người năm đó thực sự là Tống.
Thành thì quả đất này đúng là vừa tròn vừa hẹp. Cặp đô nồng khi xưa bây giờ lại tan đàn xẻ nghé, người đàn ông từng mỉa mai cô bốn năm về trước, giờ đây lại vứt bỏ bạn gái anh ta, một mực đòi cùng cô gần gũi trên giường.
Oái oăm làm sao!
Cánh cửa gỗ nặng trịch cắt đứt ánh mắt của hai người. An Nhiên vội nhìn quanh, cảm thấy Tống Thành bỏ qua căn phòng này để mỗi đêm đến ngủ ở phòng của mình đúng là kì quái. Rõ ràng hắn có một phòng ngủ quá mức thoải mái và đầy đủ tiện nghi. Giữa phòng là một chiếc giường lớn, có lẽ đủ cho bốn, năm người cùng nằm. Tủ và bàn ghế đều được làm từ gỗ đắt tiền cùng tông màu trầm ấm áp. Trên tường treo một bức tranh vẽ cảnh biển huy hoàng, lộng lẫy.
“Đến nơi rồi”
Tống Thành đặt cô xuống cái giường khổng lồ, ngắm nghía hình ảnh mới lạ này.
Một phụ nữ xinh đẹp trong phòng của hẳn, đúng là cảnh tượng mới thấy lần đầu An Nhiên ngọ nguậy muốn nhảy xuống nhưng ánh mắt tràn đầy khát vọng của Tống Thành khóa chặt cô. Cô ngượng ngùng cúi gẫm mặt, không dám nhìn hắn thêm nữa, sợ rằng mình sẽ chết chìm trong cảm xúc kia mất.
Tống Thành cực kì thỏa mãn nhìn An Nhiên lúng túng trên giường của hắn, trông cô không khác gì một con mèo nhỏ hay xấu hổ. Hắn sán tới gần, bắt đầu giở trò nghịch ngợm với tóc cô.
Những ngón tay của hắn vặn xoắn lọn tóc đã khô được một nửa của An Nhiên, quấn quýt không rời. Đôi môi hẳn lại tìm đến những nơi nhạy cảm quen thuộc. Gò má.
Khóe môi. Vành tai. Lướt đến mang tai. Dọc theo sườn cổ. Rơi xuống cái hõm sâu êm ái gần xương quai xanh.
An Nhiên đẩy hẳn ra, nhưng sự phản kháng yếu ớt của cô càng khiến hắn thêm ngứa ngáy. Hẳn đã tự hứa với lòng kiêu hãnh của mình là không xâm phạm cô. Nhưng đùa nghịch thì có thể. Không cho hẳn ăn thịt thì cũng phải được bát nước xáo chứt Thế là An Nhiên bị hẳn quay vòng vòng.
Tống Thành miệt mài chơi đùa một hì ảm thấy thân thể mình bắt đầu rục rịch thì dừng lại, cảm thấy hình như hẳn đã mua dây buộc mình rồi. Nhưng đã lâu không được thoải mái buông thả, bảo hẳn dừng ngay lúc đang hưng phấn, hắn đúng là chật vật.
Từng tế bào trên người hắn đầu kêu gào.
“Muốn cô ấy! Muốn cô ấy!”, buộc hắn phải vận dụng đến ý chí mạnh mẽ của bản thân để trấn áp.
“Anh mau tránh ra!” An Nhiên thấy hơi thở của hắn gấp gáp đến đáng sợ, vội co chân đạp hắn. Tống Thành không hề nhúc nhích, trái lại, còn đè lên cô nặng hơn.
Sao người phụ nữ này lại lãnh đạm như vậy? Hắn đã dùng đủ cách mà không khơi gợi được hứng thú của cô sao?
“Không tránh là tôi đạp đấy!” An Nhiên co chân lên lần nữa, nếu hản không nghe, lần này cô nhất định sẽ đạp thẳng vào nơi yếu hại nhất của hẳn, cho hắn ân hận luôn. Răng cô cũng sẵn sàng rồi, nếu chân bị hẳn bắt được thì ba mươi hai cái răng sẽ rủ nhau ra trận. Thậm chí mười đầu móng tay cũng đã vào vị trí chiến đấu.
Mặc dù Tống Thành đang điêu đứng để đè nén dục vọng, trực giác của hẳn vẫn không mất đi sự tinh nhạy. Không để An Nhiên có cơ hội tàn phá cuộc sống chăn gối của chính mình, Tống Thành lập tức lăn sang một bên, nằm ngửa nhìn trần nhà.
Không ổn rồi! Tình hình này kéo dài thì hẳn chết! Thói quân tử của hản đúng là gậy ông đập lưng ông!
An Nhiên thở phào, vội vàng ngồi dậy, hỉnh áo xống. Đúng lúc cả hai còn đang l thoại của Tống Thành đã vang lên, phá vỡ không khí gượng gạo.
“Tôi đây” Giọng Tống Thành vẫn khản đặc, hắn chưa thực sự bình tĩnh đâu.
Ân Lãm ở đầu dây bên nghe qua đã biết mình gọi điện tới không lúc rồi. Nhưng chuyện này hệ trọng, anh không thể làm khác. Tống Thành nhíu mày, bóp bóp trán, chỉ đạo: “Được rồi, cậu đến thì chờ tôi dưới phòng khách”
Điện thoại vừa ngắt, Tống Thành đã đứng lên. Hắn luyến tiếc ôm lấy An Nhiên, hôn rất lâu, mặc kệ cô từ chối thế nào.
“Anh có việc. Em ngủ trước đi”
Nói xong, hẳn đi tắm rồi thay quần áo ở nhà, chờ Ân Lãm cùng “việc hệ trọng” tới.