Lọc Truyện

Cô dâu của trung tá - An Nhược Tố

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Hại cô còn chưa tính đến, lại còn gây tác dụng liên quan. Tiểu Bao Tử cưỡi xe đạp nhìn thấy mẹ bị ba ba chọc ghẹo liền khanh khách cười lớn. Cùng với tiếng cười dễ nghe đáng yêu của nhóc được truyền đến, là một tiếng 'rào rào', tiếp theo là một tiếng kêu 'ái chà' vang lên .

Hóa ra là Tiểu Bao Tử cười đến rất đắc ý vênh váo, xe liền mất thăng bằng ngã ra, người cũng bị ném xuống đất. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên hoả tốc vọt tới. Nhưng chờ hai người bọn họ tiến lại thì Tiểu Bao Tử lại đã tự mình đứng lên rồi. Cu cậu vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé, lại vỗ vỗ vào cái mông đít nhỏ của mình, ngửa đầu lên nhìn ba mẹ đang xông tới. Cậu nhóc vậy mà lại bắt chước lời kịch trong tiểu phẩm Bản Sơn đại thúc, xem trong tivi, nói một câu: "Bảo bối à, em có thể để tâm một chút được không?"

Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên phá ra cười một trận. Cậu nhóc đây là đang nói chuyện cô bị Sở Lăng Xuyên chỉnh lúc nãy. Tố Tố cười đến đau cả bụng. Sở Lăng Xuyên lại càng là toét miệng ra cười đến căng hết cả mồm miệng. Mà Tiểu Bao Tử thì sao chứ, cậu nhóc đã cưỡi xe đạp lọc cọc lọc cọc tiếp tục đạp đi.

Sở Lăng Xuyên hiện tại không mặc quân trang, cho nên anh cũng không quan tâm nhiều đến xung quanh như vậy. Anh duỗi cánh tay dài ra, ôm Tố Tố vào trong lòng, cười nói: "Bảo bối của anh à, em có thể để tâm một chút được không?"

"Em. . . Em sắp sửa bị hai cha con nhà anh làm cho tức chết rồi." Tố Tố một mặt hờn dỗi, trong miệng nói là sắp bị tức chết rồi, nhưng mà trên mặt lại là một nụ cười hạnh phúc. Cô cũng đưa tay ôm lấy hông của anh, cũng vì cô tham luyến sự ấm áp lẫn hơi thở của anh.

Nghĩ lại vừa rồi bản thân đã ngốc nghếch đần người, đã phối hợp với anh đứng ở dưới tàng cây, chờ bị anh chỉnh, cô thực cảm giác mình thật là ngu. Con trai nói rất đúng, cô cũng thật sự cần phải để tâm một chút, bằng không sẽ bị người đàn ông này cứ như vậy mà trêu chọc hết lần này đến lần khác mất!

Tố Tố không nhịn không được mà cảm khái, vì sao mỗi lần người phải cam chịu lại luôn là cô chứ! Lại nhớ đến lần đó, cô muốn dùng coke để chỉnh anh tới, không nghĩ tới người phải chịu sự không hay ho lại chính là cô. Chẳng lẽ cô trời sinh vận xấu, vẫn nhất định phải cam chịu trong tay anh sao?

Được rồi, ai là người cam chịu đều không quan trọng, điều quan trọng chính là, cô rất hạnh phúc.

Đợi đến khi Tiểu Bao Tử chơi đã rồi, một nhà ba người mới đi về nhà. Giữa trưa rồi cũng chưa được ngủ trưa, Tố Tố có chút mệt mỏi. Buổi tối cô bị ngủ trễ, buổi sáng lại phải dậy sớm, không bị mệt mỏi thì mới kỳ quái.

Tố Tố nửa nằm ở trên ghế sa lon xem tivi. Tiểu Bao Tử còn đang ở đó lắp ráp những mảnh ghép hình của mình. Sở Lăng Xuyên ở một bên hướng dẫn, xem cậu nhóc ghép hình. Không biết trải qua bao lâu, trong phòng bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Tiểu Bao Tử ngồi ở chỗ kia, cầm một tấm hình ghép trong tay xoay trái xoay phải cũng đã bắt đầu buồn ngủ. Cu cậu không ngủ trưa, lại chơi đùa lâu như vậy, cho nên cũng cảm thấy mệt nhọc. Ánh mắt của cu cậu còn hơi hí mắt ra một chút nhìn ba ba.

Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử lên, chuẩn bị đưa nhóc đi vào phòng ngủ để ngủ. Thế nhưng anh vừa mới đứng dậy liền nhìn thấy, ở trên sofa, người nào đó sớm đã ngủ mất rồi. Gương mặt cô khi ngủ thật tươi ngọt, quyến rũ đến cực điểm.

Sở Lăng Xuyên nhìn xem Tố Tố, lại nhìn xem con trai đang ở trong lòng của mình, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh ôm Tiểu Bao Tử đi vào trong phòng ngủ, thu xếp cho Tiểu Bao Tử ngủ ngon. Sau đó anh mới từ trong phòng ngủ đi ra ngoài. Anh đi đến phía trước ghế sofa, ngồi xổm người xuống, khẽ hôn một cái ở trên gò má của cô, ngón tay thô ráp cũng vuốt ve lên trên mặt cô.

Tố Tố cảm thấy được sự đụng chạm của anh, nhưng mà cô rất mệt nhọc, không muốn tỉnh lại, liền dùng mặt cọ xát ở giữa ngón tay anh. Trong miệng còn không biết đang nói câu gì đó, rất mơ hồ không nghe rõ.

Sở Lăng Xuyên bế ngang cô lên, đi đến một phòng ngủ khác. Anh đặt cô lên trên giường, đắp chăn cho cô xong, đến lúc này mới đi ra khỏi phòng ngủ. Anh nhanh nhẹn dọn dẹp lại gian phòng đã bị Tiểu Bao Tử bày biện bừa bãi đến rối thành một nùi, cũng thu thập lại quần áo của hai mẹ con đã thay ra, mang vào trong phòng vệ sinh để giặt giũ sạch sẽ.

Làm xong hết thảy những việc này, Sở Lăng Xuyên đi tới phòng ngủ nơi Tố Tố đang ngủ. Anh nhìn cô đang ngủ say ngọt ngào, liền ngồi xuống ở bên cạnh giường, cúi người, cúi đầu, hôn hít ở trên làn môi của Tố Tố, cũng thuận thế nằm xuống ở bên người cô.

Dường như Tố Tố cũng đã nhận ra là Sở Lăng Xuyên đã đến, rất tự nhiên, đang ngủ mà cánh tay liền tìm kiếm anh, ôm lấy anh, đầu chui vào trong lòng anh. Cái loại ỷ lại này của Tố Tố đã làm cho Sở Lăng Xuyên cảm thấy có cảm giác rất thỏa mãn.

Anh liền đưa một cánh tay tới phía dưới cổ của cô, còn tay kia thì vuốt ve lên mái tóc dài mềm mại bóng loáng của cô. Cũng không nhịn được nữa, anh nâng vài sợi tóc lên đặt ở phía trước mũi của mình, ngửi ngửi mùi dầu gội nhàn nhạt ở trên sợi tóc, còn có mùi thơm của cơ thể độc đáo của cô hòa lẫn ở bên trong đó.

Hết thảy của cô đều là tuyệt vời, đều có thể làm cho trái tim của anh lay động. Đến ngay cả tóc cô cũng giống như vậy, là một phần mà anh thích âu yếm. Anh rất thích cảm giác quấn quanh khi xuyên ngón tay của mình qua mái tóc của cô! Anh thích mái tóc dài rối tung mê người của cô, thích cô nhẹ nhàng hất mái tóc đen của mình trong không trung, vẽ lên thành một đường cong. Anh thích khi cô bị anh chiếm giữ, mái tóc đen hỗn độn nằm rải rác ở trên gối, nhìn thật xinh đẹp và quyến rũ.

Môi của Sở Lăng Xuyên tiến đến trên đầu Tố Tố, hôn lên tóc cô, rồi sau đó chuyển qua ở trên trán. Anh hôn lên vầng trán của cô, hôn lên cái mũi xinh xắn thanh tú của cô. Hôn lên cánh môi hồng nhuận mềm mại của cô. Vốn dĩ Sở Lăng Xuyên chỉ là nghĩ muốn gần gũi với Tố Tố một chút, nhưng mà, anh lại đã có chút kích động rồi.



Bàn tay của anh không nhịn được mà buông những sợi tóc của cô ra, dừng lại ở trên gương mặt của cô. Sở Lăng Xuyên nâng người của Tố Tố lên, để cho anh dễ dàng hôn môi cô hơn. Mà tay anh sau khi hoàn thành cái nhiệm vụ này, đương nhiên sẽ đi xuống phía dưới, khiến cho lòng bàn tay của anh trở nên nóng rực. Nguồn nhiệt liên tục không ngừng truyền từ lòng bàn tay chảy đến trái tim anh. Trái tim của anh cũng trở nên cực nóng, cũng không chịu đứng yên, có chút rục rịch, cũng có chút kích động muốn cô. Anh nghĩ muốn cùng cô kết hợp với nhau, cùng nhau hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.

Đôi môi của Sở Lăng Xuyên không kiêng nể gì hôn lên đôi môi, lên cằm của cô, còn như có như không hôn lên cần cổ của Tố Tố. Anh cảm giác, cảm thấy cần cổ của cô duyên dáng giống như của con Thiên Nga Trắng vậy, làm cho anh thấy rung động, kích động.

Nụ hôn của anh cực nóng, cực gấp gáp.

Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên làm phiền nhiễu đến không có cách nào ngủ nổi nữa. Hơi thở nóng rực của anh phun ở trên mặt cô nóng hầm hập, phảng phất như muốn thiêu đốt cô vậy. Tố Tố mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt lẫn nhau, nhìn thấy được trong hai tròng mắt là đôi con ngươi đen thâm thúy mà nội liễm, cực nóng tràn đầy khát cầu.

Tố Tố nhắm mắt lại, tuy nhiên cô lại đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô lè lưỡi khẽ liếm ở trên môi anh một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng cắn cắn lên môi của anh. Bàn tay cô cũng dừng lại ở trên ngực anh, vuốt ve.

"Bảo bối. . . ." Sở Lăng Xuyên trầm giọng gọi cô. Cô có biết, mấy động tác nhỏ này của cô đã chọc người đến cỡ nào hay không. Đã làm cho anh muốn lập tức chiếm giữ lấy cô, để cho cô nằm ở dưới thân anh, vì anh mà nở rộ vẻ đẹp mê người của cô.

Bởi vì Tố Tố vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn, nên trong vẻ đẹp mê người của cô vẫn còn có chút mơ mơ màng màng rất đáng yêu. Trong sự lười nhác đó lại càng làm cho người ta khó có thể kháng cự được sự quyến rũ động lòng người của cô. Sở Lăng Xuyên xoay người, đặt Tố Tố ở dưới thân mình, vội vàng và mãnh liệt hôn lên đôi môi của cô, một đường dọc xuống phía dưới, cách lớp quần áo hôn hít lấy sự mềm mại tốt đẹp nhất của cô. Anh tỉ mỉ hôn hít lấy cô, thẳng cho đến lúc cô đã được anh chuẩn bị tốt rồi, anh rốt cục không thể nào ẩn nhẫn được nữa, đoạt lấy cô hoàn toàn.

. . .

Bởi vì có liên quan đến với thời gian, cho nên Sở Lăng Xuyên không dám ham chiến, vì thế anh chỉ làm một lần liền ngừng lại. Anh nhìn Tố Tố, bởi vì sự cố gắng của mình, mà hai gò má Tố Tố hiện ra hồng rực. Sở Lăng Xuyên liên tục hôn hít cô mấy cái nữa: "Tạm thời tha cho em một cái mạng, chờ đến buổi tối lại tiếp tục."

Gương mặt của Tố Tố lại càng đỏ hơn. Cô không sao nén nhịn được mà đập cho anh một cái, nhỏ giọng nói: "Không phải nói. . . Nam giới ba mươi tuổi, về phương diện nào đó thì liền sẽ bị gì gì đó hay sao?" Tinh lực của anh vẫn còn hoạt động tràn đầy như vậy sao?

Câu nói ở phần sau, Tố Tố không nói ra. Nhưng mà cô tin tưởng là anh hiểu được. Sở Lăng Xuyên lại nhíu mày hỏi: "Này, gì gì đó là cái gì? Em có thể nói cho rõ ràng ra được không. Em không chịu nói rõ ràng như vậy, thì anh làm sao mà biết là em có ý gì?"

Choáng váng, thế nào biến thành Đường Tăng (*) rồi.

(*) Câu này ý nói Sở Lăng Xuyên vừa xxxyyy xong, nhưng vẫn không hiểu được ẩn ý trong câu nói của Tố Tố

Đang lúc cô không dám nói thẳng ra, anh lại còn cố ý đùa cô nữa sao. Vẻ mặt Tố Tố đầy nghịch ngợm nói: "Này, cái câu gì đó nói đúng là, nam giới sau ba mươi tuổi, về phương diện nào đó đi đường bắt đầu xuống dốc rồi, tinh lực không còn tràn đầy như vậy nữa chứ sao."

Sở Lăng Xuyên cười hôn lên môi miệng Tố Tố, trong lòng suy nghĩ. Anh rất mạnh mẽ, luôn luôn rất mạnh mẽ. Hơn nữa, cứ thử để cho những nam giới kia bị nghẹn một năm hai năm thử xem thế nào… Thế nhưng những ý nghĩ này anh chỉ tự nghĩ ở trong lòng, cũng bày ra vẻ mặt cười xấu xa, nói với cô: "Anh còn từng được nghe nói một câu rằng, phụ nữ ba mươi tuổi thì như sói, bốn mươi tuổi thì như hổ. Em xem thế nào, cho anh thử thấy một lần làm hổ của em đi nào, anh vẫn đang chờ đây."

Một câu nói này của anh, khiến cho Tố Tố nhoáng một cái mặt mày liền đỏ rực lên. Cô thở hồng hộc hôn lên miệng anh, thật dũng mãnh nói uy hiếp anh: "Sở Lăng Xuyên, anh cứ chờ đấy! Chị đây sẽ làm cho nhà ngươi buổi tối không xuống giường được."

Sở Lăng Xuyên không nhịn được cười. Tố Tố chính mình nói xong rồi, cũng bật cười. Haiz, vợ chồng già rồi, nói chuyện cũng không có gì phải kiêng kỵ nữa rồi. Bàn tay Sở Lăng Xuyên lại giở trò xấu ở trên người cô, "Anh sẽ chờ, tuyệt đối là không sợ!"

Cười đùa trong chốc lát, hai người cũng đi tắm rửa một chút. Nhìn xem Tiểu Bao Tử vẫn còn đang ngủ, hơn nữa cũng chưa đến thời gian nấu cơm, lại đi lên trên giường nằm lại lần nữa. Tố Tố cuộn người ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, nói chuyện, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.

Vốn dĩ người đang mệt mỏi, Tố Tố còn chưa ngủ đủ giấc, thì đã bị Sở Lăng Xuyên đánh thức rồi. Lúc này nằm ở trong lòng anh, ngửi thấy hơi thở quen thuộc của anh, cô liền an tâm, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Mà Sở Lăng Xuyên thì nằm ở nơi đó, không chút buồn ngủ, anh hưởng thụ được ở cùng với người mình yêu, vô cùng thân thiết. Đợi đến khi cô ngủ say, thời gian không sai biệt lắm, anh dậy đi làm cơm chiều.

Sáu giờ, Sở Lăng Xuyên đã làm xong cơm chiều. Nhưng mà, hai mẹ con Tố Tố vẫn còn chưa có tỉnh giấc. Anh thật sâu bội phục việc ngủ nghê của hai mẹ con Tố Tố. Cuối cùng anh quyết định, kêu con trai dậy ăn cơm trước. Thế nhưng khi nhìn con trai còn đang ngủ say sưa ngọt ngào như vậy, anh lại không đành lòng, lại muốn để cho cậu nhóc ngủ thêm một lát nữa. Muốn kêu Tố Tố dậy để ăn cơm, nhưng chờ anh đi đến chỗ phòng ngủ Tố Tố đang ngủ, thấy Tố Tố bộ dạng ngủ say, anh lại không đành lòng rồi.



Anh quyết định cứ để cho hai mẹ con bọn họ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy đi. Sở Lăng Xuyên dứt khoát nửa nằm ở bên giường đọc sách, cũng là chờ hai mẹ con Tố Tố tỉnh ngủ.

Tố Tố ngủ thực sự rất tràm lắng, thế nhưng mà hàng lông mày của cô lại nhíu lại. Cô lại nằm mộng rồi. Cô mơ thấy Sở Lăng Xuyên. Thấy anh đang rất tức giận, miệng hét to: An Nhược Tố, cô biến đi, tôi không bao giờ muốn phải nhìn thấy cô nữa, hãy biến đi khỏi tầm mắt của tôi!

Không, Sở Lăng Xuyên, không nên rời khỏi em! Em không muốn phải rời đi. Em không muốn, không muốn! Em không muốn, không muốn!

"Không muốn!" Tố Tố hét to lên, người cũng tỉnh lại. Cô thẳng tắp bật người ngồi dậy, hồi hộp thở hào hển, trên trán còn có lấm tấm mồ hôi.

Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố làm cho phát hoảng. Anh đứng dậy, đưa tay ôm lấy cô, nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy, bảo bối."

Tố Tố quay đầu lại, nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ở trước mắt, cô mở rộng hai tay, ôm chặt lấy anh, thật gắt gao, phảng phất như sợ bị mất đi rồi vậy. Cô đầy bất an, nói ra lời vô nghĩa: "Anh đang ở nơi này, anh vẫn đang ở đây."

"Anh ở đây, bảo bối! Anh vẫn đang ở đây. Có chuyện gì vậy?" Sở Lăng Xuyên ôm chặt thân mình đầy bất an của Tố Tố. Anh không biết cô như thế này là thế nào. Từ khi anh trở về, anh cũng cảm nhận được, ở cô lộ ra mơ hồ một loại bất an cùng áy náy.

"Không có, không có gì. . . Chỉ là em vừa mới bị một cơn ác mộng. . . Em mơ thấy, mơ thấy anh không cần em nữa." Tố Tố hồi hộp nói xong, cũng càng ôm chặt lấy anh thêm, phảng phất như muốn chui vào trong thân thể Sở Lăng Xuyên vậy.

Sở Lăng Xuyên nhẹ nhàng vỗ về lên lưng của cô, nóian ủi, cũng thử thăm dò: "Đồ ngốc, làm sao anh có thể không muốn em nữa chứ. Bảo bối, có tâm sự gì hãy nói ra với anh, đừng có đèn nén ở trong lòng như vậy, hả?"

Tố Tố không nói gì, chính là cứ ở trong lòng anh lắc lắc đầu, tỏ vẻ cô không có việc gì. Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của cô ở phòng khách vang lên, cô từ trong ngực anh nhoài ra: "Em đi nhận điện thoại một chút đã."

"Để anh giúp em đi lấy điện thoại."

Sở Lăng Xuyên nói xong muốn đứng dậy, nhưng Tố Tố lại túm chặt lấy anh, "Không cần, anh cứ nghỉ ngơi đi, tự bản thân em đi lấy."

Tố Tố đi ra phòng khách nghe điện thoại. Sở Lăng Xuyên cũng đứng dậy đi ra ngoài, đã thấy Tố Tố vội vội vàng vàng cúp máy. Ánh mắt của cô lóe ra nhìn sang anh. Sở Lăng Xuyên nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"A, không có việc gì." Nói xong, cô còn cười cười, nụ cười cực kỳ mất tự nhiên. Cô đưa ngón tay chỉ chỉ vào cửa phòng ngủ, "Em đi xem con trai đã tỉnh lại hay chưa. Hôm nay cu cậu ngủ thật lâu."

Đôi con ngươi của Sở Lăng Xuyên hơi sa sầm xuống một chút, "Ừ. Cơm chiều anh đã làm xong rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi."

"Vâng."

Sở Lăng Xuyên nhìn theo bóng lưng Tố Tố tiến vào trong phòng ngủ, trong lòng anh không nhịn được suy nghĩ. Cô nhóc lừa đảo này, đến cùng trong lòng đang có tâm sự gì đây? Hay là chính anh đã suy nghĩ nhiều?

Một năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không phải ngắn lắm. Có thể phát sinh rất nhiều việc, cũng có thể có thật nhiều thay đổi, mà anh suốt trong một năm nay, lại không ở bên người cô.

Tình yêu ở trong mắt cô chắc chắn là không biết gạt người. Cô đối với anh tốt đẹp như vậy, cũng sẽ không thể là giả vờ được.

Nhưng mà, đến cùng đã có chuyện gì mà cô lại không thể nói với anh đây?
Danh sách truyện HOT