Edit: Mộc Tử Đằng
Chợt ánh đèn vụt tắt, ánh sáng đã biến mất hoàn toàn nhưng tiếng kêu thảm thiết kia vẫn còn vang lên không dứt như cũ, bóng tối bao quanh lấy cô, sự sợ hãi chiếm cứ nội tâm cô, cô đã mất hết đi sức lực nên toàn thân nhũn ra bất lực.
Dì Trương đang bận bịu trong phòng bếp nghe tiếng gọi của cô liền hoảng hốt chạy ra.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe được âm thanh của bà, Đinh Nhàn vội vàng hô lên: "Dì Trương ơi mau mở cửa cho con."
Dì Trương dùng sức đẩy hai cái nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích gì.
"Tiểu Nhàn, con có khóa trái cửa không?"
Thời Dịch vừa về đến nhà liền thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
Đinh Nhàn nghe được âm thanh của anh, mũi liền thấy chua xót, "Anh Thời Dịch, anh mở cửa giúp em có được không?"
Thanh âm của cô gái nhỏ vừa bất lực vừa đáng thương, hô hấp Thời Dịch liền trở nên căng thẳng.
"Dì Trương, dì đi lấy chìa khóa trong ngăn kéo của thư phòng đi."
Dì Trương vội vàng đi lấy chìa khóa.
"Anh Thời Dịch, trong này rất tối." Giọng Đinh Nhàn thút thít, âm thanh thảm thiết kia đã không còn vang lên nữa nhưng từ nhỏ cô đã sợ bóng tối rồi, sự sợ hãi đó vượt quá mức bình thường.
"Đừng sợ, tôi ở đây."
Giọng người đàn ông trầm thấp, rõ ràng cách một cánh cửa nhưng lại có thể mang đến cho người khác cảm giác an toàn, giống như lần đầu gặp nhau anh đã nói "Cha em hôm nay sẽ tỉnh lại thôi", cô nghe vậy liền vô cùng tin tưởng.
Có lẽ trên người anh có một loại ma lực như thế, có thể khiến người ta tin tưởng anh vô điều kiện.
Rất nhanh dì Trương liền quay lại, Thời Dịch nhận lấy chìa khóa từ tay bà rồi tra chìa khóa vào trong ổ, "Cách" một cái cửa liền mở ra.
Tinh thần rối loạn của Đinh Nhàn đã thoáng ổn định lại nhưng khi nhìn thấy anh thì không biết tại sao nước mắt lại trào ra, không khống chế được chảy dài trên mặt, cô nhào vào trong ngực anh khóc đến thất thanh.
Thời Dịch vỗ nhè nhẹ lưng cô gái nhỏ, trấn an sự hoảng loạn của cô: "Không sao, không sao."
Một lúc lâu sau Đinh Nhàn mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh Thời Dịch, trong phòng em có rất nhiều bóng đen."
Hai vai cô gái nhỏ vẫn còn đang run rẩy, trong đôi mắt vẫn còn lấp lánh ánh nước, ánh mắt mông lung làm người ta phải đau lòng, Thời Dịch chỉ cảm thấy trong lòng như bị quẹt qua một cái, không hiểu sao lại có chút đau lòng.
Anh giơ tay lên lau đi giọt lệ vừa rơi ra, "Có anh Thời Dịch ở đây, bất luận là thứ gì cũng sẽ không thể tổn thương đến em."
Thanh âm của người đàn ông rất nhỏ nhẹ, chưa bao giờ dịu dàng đến vậy, giống như một cơn gió mát thổi nhẹ qua trái tim cô, đôi con ngươi thâm thúy kia đang chứa đựng dáng hình của cô.
Đinh Nhàn cứ đưa mắt nhìn anh như vậy, trong lòng không kiềm được run rẩy.
Lời an ủi này, đối với anh chỉ là thuận miệng mà nói nhưng đối với cô lại giống như một sự cam kết.
Dì Trương nhìn thấy tình huống này nói: "Giáo sư Thời hình như đèn trong phòng tiểu Nhàn Nhàn hỏng rồi."
Ánh mắt của Thời Dịch quét một vòng trong phòng, anh không cần nghỉ nhiều cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra, trong lòng bùng lên cơn lửa giận, nhưng lúc cúi đầu nói chuyện với cô gái nhỏ thì giọng điệu lại rất êm ái.
"Đinh Nhàn, ăn cơm trước đã."
"Em không muốn ăn."
Cô gái nhỏ vẫn còn tựa vào trong ngực anh, lúc nói những lời này dường như trong giọng nói còn mang theo mấy phần nũng nịu làm lòng anh mềm nhũn, xoa tóc cô nói: "Nghe lời."
Đinh Nhàn đi đến bàn ăn ngồi xuống, tùy tiện ăn vài miếng rồi thôi, lại không dám quay về phòng ngủ nên đi đến thư phòng.
Lúc Thời Dịch đi vào thì thấy cô gái nhỏ đang nằm sấp trên bàn sách mà ngủ, hô hấp nhẹ nhàng giống như một con mèo con.
"Đinh Nhàn."
Anh nhẹ giọng gọi cô một tiếng, cô gái nhỏ hình như ngủ rất say nên không có phản ứng gì với tiếng gọi của anh.
Thời Dịch nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vẫn chưa đến chín giờ.
Bình thường cô đều hơn mười một giờ mới ngủ, đoán chừng là bị dọa sợ rồi, cơm cũng không ăn nhiều nữa là.
Thời Dịch nhìn cô chằm chằm khoảng mấy giây rồi đột nhiên cúi người xuống, chậm rãi đến gần, tay nhẹ nhàng đặt bên hông cô.
Lúc cô gái nhỏ mềm nhũn rơi vào trong ngực anh, anh nhất thời có chút luống cuống không biết nên dùng lực mạnh hay nhẹ để ôm cô, ôm chặc quá lại sợ làm đau cô, mà lỏng quá thì lại sợ cô bị ngã.
Đèn phòng ngủ phải đến ngày mai mới có thể thay được, trong phòng cô giờ chỉ có một mảnh tối đen nếu nửa đêm cô tỉnh lại thì không biết sợ hãi như thế nào nên Thời Dịch quyết định ôm cô đến phòng ngủ của mình sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Lúc anh thả cô xuống từ trong ngực thì chân mày cô có hơi nhíu lại, bất mãn cọ cọ vài cái lên gối nằm để tìm tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Thời Dịch đang định đứng lên đi ra nhưng lại phát hiện vạt áo bị cô nắm thật chặt trong tay, anh ngồi xuồng bên mép giường, đưa tay gạt hết phần tóc lòa xòa trước trước trán cô ra sau tai, cô bất an hơi động đậy, trong miệng nói gì đó nhưng thanh âm rất nhỏ, Thời Dịch cúi sát lại gần vẫn không nghe rõ được gì.
"Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi."
Cô gái nhỏ giống như nghe được lời nói của anh, cọ mặt hai cái trong lòng bàn tay anh rồi an ổn ngủ.
Có một thân ảnh nho nhỏ đang đứng bên ngoài cửa lặng lặng nhìn vào trong phòng chứng kiến hết tất cả, Thời Dịch phát giác ra gì đó nhưng mới vừa quay đầu qua thì người đã chạy đi mất.
Nửa đêm Đinh Nhàn tỉnh lại vì đói, đèn trong phòng vẫn mở, phát ra tia sáng ấm áp không hề nhức mắt chút nào.
Cô ngồi dậy bất chợt phát hiện đây không phải là phòng của cô.
Đinh Nhàn gãi gãi đầu vài cái, trong đầu hiện giờ đang có chút loạn.
Cô nhớ rõ mình ngủ ở thư phòng mà, sao giờ lại ở trong phòng của anh rồi, còn ở trên giường anh nữa chứ?
Sẽ không phải là...
Cô ngã xuống giường, mặt chôn sâu trong chăn rồi mỉm cười, như nghĩ đến điều gì đó vô cùng cao hứng mở to mắt rồi duỗi chân ra, lỗ tai dần đỏ lên, nhìn giống như một người ngốc.
Hồi lâu sau rốt cuộc cô cũng không chịu được âm thanh "ọt ọt ọt" từ bụng phát ra, cô đi nhẹ nhàng sợ đánh thức mọi người, đi đến tủ lạnh mở ra, cầm chai sữa bò cùng túi bánh mì ra.
Chợt nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu lại đối phương cũng nhìn thấy cô, sững sờ một chút rồi "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Đinh Nhàn lại mở tủ lạnh ra nhìn một chút, đồ ăn bên trong vẫn chưa có ai ăn qua.
Cô đi đến cửa phòng khẽ gõ một cái, "Thời Nặc".
Gọi mấy tiếng nhưng người bên trong vẫn không có phản ứng gì, cô cảm thấy có chút lo lắng nên chạy vào thư phòng lấy chìa khóa rồi quay về mở cửa ra.
Trong phòng là một mảnh đen nhánh, cô đưa tay mò trên tường đến chỗ công tắc đèn, mở đèn lên nhưng lại không thấy người đâu.
"Thời Nặc, em ở đâu?"
"Thời Nặc."
"Tiểu Thời Nặc"
Đinh Nhàn gọi mấy tiếng nhưng không ai đáp lại, cô dứt khoát ngồi xuống mép giường bắt đầu ăn.
Cắn bánh mì ăn sau đó lại uống hơn nửa hộp sữa bò còn cố ý nói to: "Oa, còn có một cái sandwich nhân việt quất nữa này."
Cô cắn một cái hơn phân nửa cái bánh nên phát ra tiếng khen ngợi mơ hồ không rõ ràng: "Cái này ăn ngon quá đi."
Vừa dứt lời cửa tủ quần áo bỗng nhiên mở ra, cậu nhóc đang ngồi bên trong, cơ thể nhỏ bé rúc lại một chỗ, cậu nhóc đưa mắt nhìn ra, ánh mắt nhìn đến trên người Đinh Nhàn nhưng rất nhanh lại dời đi.
"Đi ra ngoài."
Đinh Nhàn đi đến trước mặt cậu nhóc rồi ngồi xuống, nói: "Này, em chỉnh chị, đem chị dọa thành cái dáng vẻ kia mà chị cũng không thèm giận em, em ngược lại còn muốn chọc giận chị nữa hả?"
Thời Nặc xoay người đưa lưng về phía cô.
Đinh Nhàn chọc chọc lưng cậu nhóc, "Bánh mì siêu cấp ngon luôn, có ăn hay không đây?"
Thời Nặc: "Không ăn."
Đinh Nhàn nhìn chằm chằm cậu nhóc khoảng mấy giây sau đó chui vào tủ ngồi bên cạnh cậu nhóc.
"Thời Nặc, em có biết vì sao chị nhát gan như vậy không?"
"Chị biết rất rõ đó chỉ là giả, chẳng qua chỉ là trò hù dọa của em nhưng chị vẫn sợ."
Yên lặng hồi lâu, cô lại nói tiếp: "Khi còn bé mẹ chị đều không quan tâm đến chị, lúc bà ấy ra ngoài liền nhốt chị lại trong phòng, chị có khóc ầm ỉ thế nào cũng đều vô dụng, bà ấy giống như không nghe thấy tiếng khóc của chị vậy, thậm chí còn thường xuyên quên mở cửa cho chị ra."
"Có một lần đó, bà ấy nhốt chị trong phòng, mà bên cách vách lại có người chết, nửa đêm không có đèn, bốn phía đều là một mảnh tối đen như mực, chị sợ hãi co rúc lại trong góc cho đến buổi tối thứ hai hàng xóm nghe được tiếng khóc của chị mới cứu chị ra."
Sống với mẹ mấy năm đó cô thật sự không biết mình vượt qua như thế nào.
"Chị không sợ sao?" Thời Nặc nhẹ giọng hỏi cô.
"Sợ chứ." Đinh Nhàn cười một tiếng, khi đó cô mới tám tuổi, khóc đến khản cả cổ, như thế nào sẽ không sợ chứ.
Nhưng mà sợ thì có ích lợi gì, mẹ ghét cô nên không muốn nhìn thấy cô cũng bởi vì dáng dấp cô rất giống cha.
Lý do đó buồn cười biết bao nhiêu cơ chứ, rõ ràng là cô đâu thể nào lựa chọn được người sinh ra mình.
Yên lặng hồi lâu nữa.
"Thật xin lỗi." Thanh âm của Thời Nặc rất thấp, "Tôi chỉ muốn làm cho anh họ ghét chị thôi chứ chưa từng nghỉ đến sẽ làm tổn thương đến chị."
Đinh Nhàn hỏi cậu nhóc: "Em sợ chị cướp đi sự yêu thương của anh Thời Dịch dành cho em hả?"
"Cha mẹ tôi đều không thích tôi, chỉ có anh họ thích tôi." Thời Nặc hơi rũ mắt xuống, "Bọn họ luôn nói tôi không nghe lời, cũng có thể căn bản bọn họ không thèm quản tôi nữa, cha thì nói ông ấy bận bịu công việc, nhưng mà tôi rõ ràng nhìn thấy ông ấy cùng người phụ nữ khác ở chung một chỗ. Mẹ cũng không yêu thương tôi, bà ấy hay cãi nhau với cha, lúc cha không ở nhà lại khóc một mình trong phòng, lúc nổi giận tôi cũng không dám đến gần bà ấy."
Đinh Nhàn: "Cho nên em luôn gây họa để họ đưa em đến đây đúng không?"
Thời Nặc không lên tiếng, đầu chôn thật thấp giữa hai chân, trong mắt có nước tràn ra.
Hồi lâu sau Đinh Nhàn mới nghe được âm thanh rất thấp giống như đang lẩm bẩm gì đó.
"Anh họ đang giận tôi."
"Ngay cả anh ấy cũng không để ý đến tôi, không có ai cần Thời Nặc cả."
Cậu nhóc ôm chặt hai chân mình, cả người đều rúc lại thành đoàn nhìn vào rất nhỏ bé, rất đáng thương. Âm thanh nói ra nức nỡ lại làm người khác đau lòng, Đinh Nhàn giống như thấy được mình của mấy năm về trước, cô luôn cố gắng làm thật tốt mọi việc. phí hết tâm tư chỉ vì muốn người thân chú ý đến, muốn nhận được một phần yêu thương, Thời Nặc cũng giống như thế không phải sao?
Đinh Nhàn xoa đầu cậu nhóc: "Anh ấy sẽ không bỏ rơi em đâu Thời Nặc à, anh ấy thích nhất là Thời Nặc đó."
"Chị gạt người." Thời Nặc ngẩng đầu lên, "Anh họ không thích tôi nữa, anh ấy thích chị, tôi thấy được mà."
"Em thấy cái gì?"
Thời Nặc cắn chặt môi, không nói lời nào.
Quả thật Đinh Nhàn đang vô cùng đói bụng, lại thấy cậu nhóc không đáp lại nên dứt khoát cầm bánh mì lên ăn, kết quả ăn quá nhanh nên bị ngẹn đành vội vàng uống sữa vào.
Thời Nặc ngửi được mùi thơm của bánh mì, bên tai là tiếng uống sữa "ừng ực, ừng ực" của cô, đói đến nước miếng chảy ròng ròng, nghiêng đầu nhìn cô một cái, có chút không được tự nhiên nói: "Cho tôi một miếng."
Đinh Nhàn cười hì hì một cái: "Không phải em không ăn sao?"
"Tôi đói rồi."
Đinh Nhàn chia cho cậu nhóc nữa cái bánh mì, Thời Nặc ăn vài miếng lại cảm thấy có chút khô, nói: "Sữa bò."
"Chị đã uống rồi đấy."
Thời Nặc: "Tôi không ngại đâu."
Đinh Nhàn lại nhấp thêm một hớp, nói: "Nhưng chị chê."
"..."
Thời Nặc nhìn cô với đôi mắt đáng thương.
Đinh Nhàn: "Được, được, được rồi, cho em này, cho em hết đấy."
Hai người ngồi trong tủ quần áo ăn hết bánh, đến lúc đi ra chân Đinh Nhàn đã tê cứng, đứng dậy đi đến mép giường ngồi xuống xoa chân một chút, thấy Thời Nặc vẫn còn buồn buồn không vui thì nói: "Chị cũng đã tha thứ cho em rồi, anh ấy cũng sẽ không giận nữa đâu."
Thời Nặc chống cằm nhìn cô một cái, không nói gì.
Lúc trước khi cậu phạm sai lầm, anh họ luôn sẽ giáo huấn cậu một lát nhưng mà lần này anh họ không những không mắng cậu cũng không phạt cậu cái gì, điều này ngược lại làm cậu cảm thấy bất an.
Đinh Nhàn còn nói tiếp: "Nếu không thì em đi dỗ cho anh ấy hết giận đi."
Anh ấy chắc không khó dỗ đâu nhỉ.
Nghe cô nói như vậy thì ánh mắt Thời Nặc có chút sáng lên, đột nhiên nghĩ đến gì đó, "Tuần sau là sinh nhật của anh họ, chúng ra làm cho anh ấy ngạc nhiên đi, thế nào?"
Đinh Nhàn sửng sốt một chút, hỏi: "Cha mẹ anh ấy có đến không?"
"Bọn họ đang ở Pháp, sẽ không quay về đâu." Thời Nặc lại nói tiếp, "Nhưng anh họ rất ít khi tổ chức sinh nhật, anh ấy thường xuyên quên mất sinh nhật của bản thân."
Đinh Nhàn: "Vậy chúng ta mua quà sinh nhật cho anh ấy đi."
Thời Nặc: "Được đó."
Hai người thống nhất ý kiến, bắt đầu lặng lẽ thương lượng với nhau.
Buổi tối thứ hai của tuần sau, Đinh Nhàn nằm trên giường mong chờ đến 12 giờ đêm, lúc này đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Vào một phút cuối cùng cô không khỏi khẩn trương, tim đập nhanh hơn, ngón tay đặt ngay núi gửi đã chuẩn bị sẵn sàng, hai mắt cũng không chớp lấy một cái sợ sẽ bỏ qua.
Rốt cuộc khi thời gian trên điện thoại chuyển đến số không, tay cô nhanh chóng ấn nút gửi, gửi đi tin nhắn đã soạn sẵn.
[Anh Thời Dịch, ngủ ngon]
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn mấy giây, cô nhẹ giọng nói: Anh Thời Dịch, sinh nhật vui vẻ.
Lúc Thời Dịch tắm xong đi ra thì nghe được âm thanh tin nhắn của điện thoại vang lên, vừa lau tóc vừa lấy lên nhìn qua một chút rồi khẽ cười một tiếng, đã trễ thế này rồi mà còn chưa đi ngủ, tiểu nha đầu này đang định giở trò quỷ gì đây.
Anh đi đến phòng cô xem một chút, thấy đèn đã tắt nên lại đi trở về.
Đi được mấy bước thì thấy cửa của một phòng khác mở ra, có một cái đầu nhỏ thò ra từ bên trong.
"Anh họ"
Thời Dịch cau mày lại.
Tên tiểu tử này tại sao cũng không chịu đi ngủ.
Anh nói: "Mau đi ngủ đi."
"Anh họ, hôm nay anh rất đẹp trai." Thời Nặc cười với anh một tiếng rồi nói tiếp: "Ngủ Ngon."
Nói xong thì cậu nhóc nhanh chóng đóng cửa phòng lại, Thời Dịch ngẩng người, hai đứa nhỏ này đang làm cái gì vậy.
Ngày hôm sau, tiết học cùng cũng kết thúc, giáo viên cầm theo sách bài tập ra khỏi lớp, Giang Ti Kỳ ngồi hàng phía trước ngã người ra sau, dựa lưng trên bàn học của Đinh Nhàn, đầu hơi nghiêng tới, nói: "Tiểu Nhàn Nhàn, bức thư tình của nam thần tớ vẫn chưa trả lại, mỗi lần gặp mặt thì cậu ta đều chỉ hỏi đến tình hình của cậu, tớ còn chưa nói gì đã đi mất rồi."
Không đợi Đinh Nhàn trả lời, Địch Nhiên liền trợn mắt với cô ấy một cái, "Đinh Nhàn đã nói là trả đi mà cậu còn giữ làm gì chứ?"
"Tớ đây không phải là không tìm được cơ hội trả sao."
"Chỉ cần nói một câu, cần gì tìm cơ hội, a, không phải là cậu nhận hối lộ cái gì tốt nên ngại nói hả."
"Tớ nói này Địch Nhiên..." Giang Ti Kỳ đang muốn mắng cậu ta chợt liếc nhìn Đinh Nhàn một cái rồi lại nói vòng vo, "Nam thần người ta ít nhất cũng có dũng khí viết thư tình, không giống như ai kia lại nhát gan, đem chuyện giấu trong lòng không dám nói ra."
"Cậu..."
Gương mặt Địch Nhiên đột nhiên đỏ bừng lên, quay đầu nhìn Đinh Nhàn một cái lại thấy cô căn bản không để ý đến bên này nên nới thở phào nhẹ nhóm, nhìn về phía Giang Ti Kỳ lộ ra một biểu cảm xấu xa, Giang Ti Kỳ không cam lòng yếu thế dùng vẻ mặt giống vậy đáp trả lại.
Đinh Nhàn đã sớm quen với việc cãi nhau của hai người này, cô đang dọn dẹp đồ thì điện thoại trong hộc bàn rung lên một cái, cô lấy ra trộm nhìn thì thấy là tin nhắn của tiểu tử Thời Nặc gửi đến.
[Đinh Nhàn, đặt bánh ngọt chưa?]
Thời Nặc tan học sớm hơn nên đoán chừng giờ này đang ở nhà, Đinh Nhàn ngẩng đầu nhìn thấy giáo viên vẫn chưa vào lớp nên nhanh chóng gõ vài chữ gửi đi.
[Gọi chị]
Mười mấy giây sau điện thoại lại rung lên.
Tiểu Thời Nặc: Chị
(Editor: Quan hệ hai chị em tốt từ đây nên đổi cách xưng hô của Tiểu Thời Nặc từ "Tôi-Chị" thành "Em-Chị" nhé)
Tiểu Thời Nặc: [Rốt cuộc chị có đặt bánh chưa?]
Cách màn hình điện thoại Đinh Nhàn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt không nhịn được của tiểu tử đó, cô không nhịn được nở nụ cười, lại nhắn tin gửi đi: [Yên tâm đi, chị đã đặt vào buổi sáng rồi.]
Cách mấy giây sau lại hỏi cậu nhóc: [Anh ấy về nhà chưa?]
Tiểu Thời Nặc: [Còn chưa về, dì Trương nói hôm nay anh họ sẽ về trễ, rất vừa vặn cho chúng ta thời gian chuẩn bị.]
Tiếng chuông tan học vừa vang lên thì Đinh Nhàn liền vội đeo cặp sách rồi chạy đi, nhưng vừa mới đến lầu hai liền bị người khác chặn lại.
Nhậm Thạc Minh đứng thấp hơn cô hai bậc thang, nhấc chân bước lên một bậc liền gần cô thêm chút nữa, cậu ta nhìn chằm chằm mặt mũi xinh đẹp của cô, thấp giọng nói: "Đinh Nhàn, tớ có lời muốn nói với cậu."
Các nữ sinh xung quanh nhìn cô với ánh mắt đầy hâm mộ.
Nhậm nam thần của Nhất Trung có vóc người đẹp không cần nói đến, điều kiện gia đình lại tốt vô cùng, ngay cả hoa khôi của trường cũng nhung nhớ, lại không nghĩ đến...
Các bạn học đều nín thở dõi theo, nhìn chằm vào cô gái mà cậu ta sắp tỏ tình, nhưng cô gái đó lại không hề đỏ mặt chút gì, nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi còn có việc."
Chuyện ngày hôm nay đối với cô vô cùng quan trọng, một giây cũng không được trễ nãi.
Đinh Nhàn đi vòng qua cậu ta, bước nhanh hơn xuống lầu, nghĩ đến nụ cười trên mặt anh thì trong lòng cũng muốn bay lên.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đoán xem, tiểu Thời Nặc và Đinh Tiểu Nhàn sẽ làm cho anh trai ngạc nhiên như thế nào đây?