Edit: Mộc Tử Đằng
Đinh Nhàn bị anh cắn đau, nghiêng đầu đi nhưng bị bàn tay anh giữ chặt gáy lại, nhìn thẳng vào mắt cô, không cho cô né tránh.
"Trả lời anh."
Giọng anh lại thấp thêm mấy phần, hơi thở nặng nề phả vào mặt cô, nóng bỏng vô cùng.
Đinh Nhàn nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh, nhớ đến những lời nói chỉ trích anh, ánh mắt chợt đau xót, cô nói: "Em muốn dọn ra ngoài."
Chỉ mấy chữ nhưng dường như cô đã dùng hết sức lực trong người, cô nói với anh cũng là đang nhắc nhở mình, muốn giữ khoảng cách với anh, anh không thuộc về cô, cho tới bây giờ cũng chưa từng thuộc về cô.
Vừa dứt lời, một trận hôn thô bạo lại rơi xuống, điên cuồng, mang theo sự trừng phạt, môi lưỡi như lửa nóng của anh cuốn lấy cô, không biết đủ còn tiến sâu vào hơn, cổ áo bị xé ra, anh giống như một con mãnh thú cắn xé con mồi, cô bị hành động này của anh dọa sợ, không chịu nổi nên không ngừng gọi: "Anh Thời Dịch."
"Anh Thời Dịch, anh đừng như vậy."
Động tác trên tay anh hơi chậm lại, nhìn những dấu vết trên cổ cô, đột nhiên cười tự giễu một cái, anh chợt đẩy cô ra, lui về sau mấy bước, có chút chán nản ngồi trên ghế.
Mới vừa rồi anh đã làm gì? Muốn mạnh mẽ ép cô không dọn đi.
Thời Dịch, mày điên rồi sao?
Anh nhíu chặt mày, đôi con ngươi thâm thúy lóe lên tia buồn phiền, lát sau anh đỡ trán, nhắm hai mắt lại, nói: "Anh xin lỗi em."
Đinh Nhàn mờ mịt nhìn anh.
Lý trí, chính chắn, bình tĩnh, đây chính là Thời Dịch, từ nhỏ anh đã như vậy, tính tình lạnh lẽo, chậm chạp trong tình cảm, không thích giao tiếp, gặp mặt chỉ hỏi thăm vài câu, có chuyện mới nói còn không thì yên lặng cả ngày, anh là một học bá trong miệng mọi người,giỏi sắp xếp mọi thứ, trầm tĩnh, giống như mọi chuyện anh đều nắm trong lòng bàn tay, còn trong tình cảm luôn gặp phải trắc trở.
Việc nảy sinh tình cảm với cô gái nhỏ là ngoài ý muốn, một năm, anh chưa bao giờ có thể tiếp nhận được, cho đến khi trong đầu bắt đầu suy nghĩ về tương lai hai người, ngay cả chính bản thân anh cũng không dám tin mình đã lún sâu như vậy.
Khi cô gái nhỏ nói chia tay, anh lập tức cảm thấy trống rỗng, giận cô cũng giận mình, nhìn cô cả người ướt đẫm xuất hiện trước mặt anh, anh vừa đau lòng vừa cảm động, không cách nào khống chế được tâm tình kích động của mình, nghĩ chỉ cần cô không rời đi anh sẽ tha thứ cho cô, cài gì cũng bỏ qua, cả đời này cứ cưng chìu cô như vậy.
Nhưng mà...
Thời Dịch nặng nề hồi phục lại tinh thần, "Chuyện mới vừa rồi anh xin lỗi."
"Anh Thời Dịch."
Thanh âm Đinh Nhàn không tự chủ có hơi run rẩy, quả nhiên giây kế tiếp liền nghe anh nói: "Em muốn dọn ra ngoài hay không thì tùy em, nếu dọn ra ngoài, anh sẽ đem tiền của cha em đưa cho em, em đã đủ mười tám tuổi, có thể tự mình quyết định, nếu em muốn ở lại đây cũng được, anh sẽ tìm chỗ khác ở."
Thanh âm rất nhạt, nhạt đến nỗi bọn họ như người xa lạ.
Anh đây là muốn phủi sạch quan hệ với cô, không muốn liên lạc nữa?
Đinh Nhàn luống cuống, đứng trước mặt anh, nhỏ giọng nói: "Em không muốn."
"Không muốn gì?"
Đinh Nhàn cắn môi, nói: "Không muốn bọn họ mắng anh."
Thời Dịch nhìn cô khóc, đúng là không có tiền đồ, tim hơi mềm đi, anh nhìn cô, hỏi lần cuối cùng: "Vậy em còn muốn chia tay với anh không?"
Đinh Nhàn lắc đầu, thấy anh nhìn mình chằm chằm, mở miệng nói: "Không muốn."
Trên người cô quần áo đã ướt hết, nhìn có chút lộn xộn, Thời Dịch sợ cô bị cảm, nhanh chóng nói: "Đi tắm nước nóng trước đi."
Cô nhíu mày: "Chuyện ở trường.."
"Đã xử lý ổn thỏa, em không cần lo lắng." Thời Dịch dừng một chút, lại nói: "Đinh Nhàn, chỗ nào có người tất nhiên sẽ có cả ngàn lời nới, chỉ cần bản thân mình ngay thẳng thì không cần để ý người khác nói gì."
Đúng vậy, người thông minh như anh nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, cô xúc động làm gì, cũng không bàn bạc với anh tiếng nào đã tự tiện quyết định, khó trách sao anh không tức giận cơ chứ.
Đinh Nhàn nhìn áo sơ mi của anh đã bị cô làm ướt, không khỏi hỏi: "Anh có cần tắm không?"
Lời vừa khỏi miệng, mới nhận ra không đúng, cô đỏ mặt: "Em, em về phòng trước."
Đinh Nhàn vừa đi, trong thư phòng chỉ còn lại mình anh, hoàn toàn đã bình tĩnh, ngẫm lại có thể hiểu cho cô, dự định của cô chắc là muốn bảo vệ anh, mặc dù phương thức không đúng.
Được một cô gái nhỏ bảo vệ, cảm giác này hơi vi diệu.
Thời Dịch ngồi một hồi, đứng dậy đi vào trong bếp.
Sau khi Đinh Nhàn ở trong ký túc xá, thì dì Trương rất ít đến, lúc này không có tâm tình nấu nướng gì, anh nấu một nồi mì, nêm nếm thật tốt sau đó chia ra hai tô.
Đinh Nhàn tắm xong đi ra, đứng cạnh cửa nhìn động tác thành thạo của anh, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên anh nấu mì trứng gà cà chua cho cô, mùi vị đó vẫn còn in sâu trong lòng cô.
Lúc đó hai người còn lạnh nhạt, không nói gì nhiều, bầu không khí vô cùng lúng túng, còn bây giờ đã khác xưa, da mặt cô rất dày, bất chấp quấn lấy anh.
Thời Dịch ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi có phần sâu hơn.
Lại là áo dây.
Anh bỏ qua ánh mắt cô, nói: "Tới đây bưng."
"Vâng."
Đinh Nhàn vào bếp, nhận lấy tô mì từ tay anh, còn chưa đi ra khỏi bếp đã húp một ngụm nước, trong dạ dày được làm ấm, chép miệng một cái, thật là ngon.
Hai người ngồi đối diện ăn mì, lúc này cả hai đã tỉnh táo, mỗi người có tâm tư riêng.
Ăn xong, Đinh Nhàn hỏi: "Anh Thời Dịch, anh định xử lý thế nào?"
Cô vừa mới nhìn trong nhóm chat, đã bớt đi những tin nhắn nói xấu anh nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra biện pháp tốt nào, cô vô cùng tò mò anh đã làm gì.
Thời Dịch nhìn cô chằm chằm mấy giây, đặt đũa xuống, vừa muốn mở miệng đột nhiên ngoài cửa truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
Anh đứng dậy bước qua mở cửa, Thẩm Ngạn mang theo bình rượu, "Biết cậu tâm tình không tốt, người anh em này tới làm bạn với cậu đây."
Thời Dịch hỏi anh ta: "Còn chưa về quân khu?"
Thẩm Ngạn nói: "Nghỉ ba ngày, còn một ngày nữa."
"Không tìm bạn gái?"
Ngược lại anh ta muốn lắm chứ bộ, nói là đến thăm Thời Dịch còn không bằng nói mình muốn uống rượu, chuyện cha vợ vẫn chưa giải quyết được, muốn cưới vợ vào cửa thật khó khăn.
Thẩm Ngạn đẩy cửa muốn vào nhưng bị Thời Dịch ngăn lại: "Tôi không muốn uống rượu."
Biết tính tình anh nên Thẩm Ngạn cũng lười để ý, né anh thò đầu vào trong nhà nhìn một vòng, liền thấy cô gái nhỏ, tóc còn ướt, mặt áo ngủ hai dây, da thịt trắng nõn, trên cổ còn có một loạt dấu vết màu hồng, anh ta không khỏi trợn tròn mắt: "Mẹ nó!!!!"
Lời vừa dứt, Thời Dịch "Rầm" một tiếng rung trời đóng cửa lại, thuận tay lấy áo khoác bên sofa phủ lên người cô, nhìn vào mắt anh còn có vẻ bất mãn, đẩy cô đi: "Đi thay đồ."
"Vâng vâng." Đinh Nhàn vội vàng chạy nhanh vào phòng.
Cô không ngờ có người đến, sau khi đã xác định quan hệ với Thời Dịch, cô bắt đầu ở nhà mặc đồ thoải mái như vậy, quần áo xinh đẹp, hơi xuyên thấu, quần áo hoạt hình lúc trước đã hoàn toàn đổi thành đồ ngủ ít vải.
Con gái ấy mà, có bạn trai rồi thì không giống trước nữa, bây giờ ngay cả nội y cũng cũng phải chọn kiểu gợi cảm một tí, nhìn vào một cái liền bắt lửa, cô còn muốn Thời Dịch nhìn thấy nội y mèo con của cô nữa kìa.
Nói huỵch toẹt ra là trong lòng Đinh Nhàn không có cảm giác an toàn, chọn quần áo để mặc toàn chọn theo kiểu trưởng thành gợi cảm, cô vô cùng lo lắng Thời Dịch ngại cô nhỏ tuổi mà không cần cô.
Chờ Đinh Nhàn đi vào phòng, Thời Dịch mới mở cửa ra lần nữa."Bình rượu này của ông thiếu chút nữa đã bị cậu làm vở nát rồi." Thẩm Ngạn đi vào nhà, đặt rượu lên bàn, cười mắng: "Cậu chơi kích thích thật."
Thời Dịch không để ý đến anh ta, mang hai cái tô vào bếp rửa, Thẩm Ngạn theo sau vào, quen chân quen tay lấy ly uống rượu ra, hỏi anh: "Cô nhóc kia có uống được không?"
Thời Dịch liếc anh ta một cái, đặt tô đã rửa xong vào kệ.
"Chỉ hai chúng ta uống."
Thẩm Ngạn cầm bình rượu, rót đầy, không đợi Thời Dịch đi ra đã tự mình uống trước.
Lúc này lại có người gõ cửa, anh ta mừng trong bụng, tự cho vợ mình tìm tới cửa, đi mấy bước qua mở của ra, chợt sửng sốt.
Từ Hoàn Chi.
Thời Dịch thấy người tới, nhìn về phía Thẩm Ngạn cau mày, ý muốn nói: Cậu gọi cô ta tới?
Thẩm Ngạn: Tôi đâu có bệnh.
Tới cũng đã tới rồi cũng không thể lạnh lùng đuổi đi, ba người ngồi trước bàn, bầu không khí có hơi quỷ dị.
Từ Hoàn Chi cũng là học trò của thầy Dương, cô ta thích Thời Dịch, chuyện này mọi người đều biết, Thẩm Ngạn vốn có tâm tình buồn phiền, nhưng lúc này lại nhìn hai người kia một cái, cà lơ phất phơ vắt chéo chân chờ xem chuyện vui.
Trong phòng có một vị, bên ngoài chạy đến một vị, hậu cung của người nào đó sắp cháy rồi.
Từ Hoàn Chi nhìn Thời Dịch, ánh mắt có chút phức tạp.
Cô ta làm gì cũng không nghĩ tới anh sẽ vì một cô gái mà làm đến mức này, ngay cả thầy Dương cũng khuyên cô ta, không muốn cô ta cố chấp nữa, dưa hái xanh không ngọt, hơn nữa cô ta cố chấp mấy năm nhưng Thời Dịch cũng không cho một ánh mắt, là một người phụ nữ, cô ta có lòng tự ái của mình, cô ta kiêu ngạo với mọi người nhưng trước mặt anh đều buông bỏ xuống hết, cuối cùng cũng không nhận được một sự đáp lại.
Cô ta thật sự không cam lòng, cô ta đã thích anh nhiều năm, đợi anh chừng ấy năm, ngay cả công việc cũng nghĩ cách để được đi theo anh. Năm ngoái anh bị điều đi thành phố D, cô ta không đi được, trong năm dành ra được một vài ngày ít ỏi để đi thăm anh, kết quả vừa mới tới đã bị anh đưa đến trạm xe lửa, nói là để cô ta về sớm, sợ người nhà lo lắng, trong mắt anh lúc đó không có kiên nhẫn gì giống như bây giờ vậy.
Từ Hoàn Chi mấy máy môi, có chút lúng túng tự rót cho mình thêm một ly rượu nữa, ngửa đầu uống cạn, rượu vào bụng cay xè, dạ dày nóng lên như bị lửa thiêu.
Từ Hoàn Chi cũng không phải người ngoài gì, mặt mũi đã sớm ném đi, uống rượu vào, gan cũng lớn theo, cô ta nói: "Thời Dịch, em thích anh, từ đại học đã bắt đầu thích anh, anh quá giỏi, người ngưỡng mộ anh cũng rất nhiều, lúc đó em không dám đến gần, luôn cô gắng để bản thân tốt hơn, em bắt đầu để ý đến vẻ ngoài của mình, muốn mặc quần áo đẹp xuất hiện trước mặt anh, nhưng anh không hề nhìn em cái nào, sau đó em lại muốn anh, anh thích phụ nữ khẳng định người đó có vóc người và vẻ ngoài cũng như năng lực phải xuất chúng, cho nên em càng cố gắng học tập hơn, nhưng không phải ai cũng thông minh như anh, em cố gắng thế nào cũng không đạt đến trình độ đó...Thật ra thì em cũng không có gì muốn nói, chỉ muốn nói cho anh biết rằng em thích anh, em nhát gan lắm, nhiều năm đều giấu trong lòng không dám nói ra, vô số lần em ám chỉ anh đều từ chối em, tỏ vẻ không biết gì."
Cô ta nói lải nhải một tràng dài, dừng lại một chút, ánh mắt có chút bi thương: "Thời Dịch, em không nghĩ anh sẽ thích một cô nhóc, cô ta và người em tưởng tượng hoàn toàn khác nhau...Điều đó thì thôi đi, anh còn vì cô ta làm được chuyện này, từ chức giáo sư, những dư luận đó nhìn bề ngoài có vẻ như đang được đè xuống nhưng thực tế vẫn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, công việc ở bệnh viện của anh, thăng tiến..."
"Hoài Chi." Thời Dịch cắt đứt lời cô ta, mới vừa muốn nói gì, bỗng Thẩm Ngạn ra sức nháy mắt với anh, anh theo bản năng quay ra sau nhìn, Từ Hoàn Chi cũng nhận ra điều khác thường, quay đầu, lập tức ngẩn ra.
Đinh Nhàn đứng đó không xa, cô mặc áo thun và quần jean, da thịt trắng như tuyết, tóc còn hơi ẩm ướt xõa trên vai, Từ Hoàn Chi nhíu mày một cái, thấy rõ dấu hôn trên cổ cô.