Vốn tưởng là người đi đường bình thường nhưng không ngờ người trên xe bước xuống lại là cảnh sát, mấy tên đó thấy vậy ngay lập tức luống cuống, tức giận mắng một tiếng: "Mẹ! Là cảnh sát!"
"Chạy mau!"
...
Vào buổi tối lúc 8 giờ, Đinh Nhàn ghi xong lời khai đi ra, đầu còn hơi choáng váng, cô ngồi trên ghế nghỉ một lát, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Trác từ trong phòng đi ra.
Trên người mặc đồng phục cảnh sát, kiên cường đẹp trai, anh ta cầm điện thoại trong tay, đi mấy bước đến gần cô: "Tôi mới vừa gọi điện thoại cho Thời Dịch, nhưng tắt máy, chắc cậu ấy đang có ca phẫu thuật, lát nữa tôi sẽ gọi lại."
Người đàn ông này là bạn của Thời Dịch, Đinh Nhàn cảm thấy hơi thân thiết, cô nói cảm ơn rồi lại nói: "Gần đây anh ấy khá bận, tôi có thể tự về được."
Lục Trác: "Như vậy không được, hoặc là tôi đưa cô về hoặc là chờ cậu ấy tới đón."
Hiện tại mới xảy ra chuyện, cho dù là một cô gái xa lạ thì anh ta cũng không thể để người ta đi về một mình trong đêm tối, huống chi anh ta còn biết quan hệ giữa cô nhóc này và Thời Dịch, nếu cô nhóc này xảy ra chuyện gì ở đây thì anh ta còn mặt mũi nào gặp anh em được.
Đang nói chuyện thì phía đối diện có người đi tới: "Ôi, cảnh sát Lục, anh quen cô gái nhỏ này à?"
Lục Trác nghiêng đầu: "Bạn gái của anh em tốt."
Người nọ nhìn chằm chằm Đinh Nhàn mấy giây, mặt đầy vẻ không thể tin được: "Thời Dịch?"
Nghe được tên anh, Đinh Nhàn có chút ngượng ngùng gãi gãi trán, vành tai hơi đỏ lên, người nọ nhìn thấy ngay lập tức hiểu rõ.
"Còn tưởng rằng nghề nghiệp của cậu ta sẽ khó tìm bạn gái hơn chúng ta, bây giờ nhìn lại..." Anh ta thở dài một hơi, vỗ vai Lục Trác: "Người anh em à, cậu thua xa rồi."
Lục Trác cười cười, lúc anh ta mới hay tin này cũng không phản ứng kịp, thế nào cũng không ngờ Thời Dịch có EQ thấp lại có bạn gái nhanh hơn anh ta.
Anh ta lại cầm điện thoại lên gọi điện, lần này không còn tắt máy nữa.
Thời Dịch vừa nói điện thoại với anh ta vừa mở cửa xe ngồi vào, một tay anh gác lên vô lăng, cau mày hỏi: "Thật sự chỉ là ngoài ý muốn?"
"Mấy tên háo sắc."
Một câu nói làm rõ được tính chất của chuyện này.
Bên kia trầm mặc một hồi, Lục Trác nghĩ rằng anh đang lo lắng chuyện gì nên nói: "Tôi bắt gặp kịp thời, không có xảy ra chuyện gì cả, cô nhóc chỉ bị thương nhẹ thôi."
Thời Dịch không nghe rõ lắm, anh cắn răng nói: "Tôi tới ngay lập tức."
Một cô gái nhỏ 19 tuổi, gặp chuyện như vậy không biết sẽ sợ hãi thế nào, cô có bị thương nặng không, có khóc không, bây giờ vẫn còn hoảng sợ không?
Thời Dịch không khỏi tăng nhanh tốc độ, dọc theo đường đi, trong đầu đều nghĩ về Đinh Nhàn, hận không thể lập tức chạy đến cạnh cô.
Đến cục cảnh sát, thấy được thân ảnh mảnh mai đang ngồi trên ghế, anh chỉ muốn chạy nhanh đến ôm cô một cái nhưng không ngờ động tác của cô còn nhanh hơn, vừa nhìn thấy anh trên mặt liền nở một nụ cười, nụ cười đó lộ ra mấy phần vui mừng, còn có mấy phần tủi thân, anh vừa sực tỉnh thì người đã chạy như bay đến nhào vào lòng anh, rồi ngước đầu gọi: "Anh Thời Dịch..."
Trên mặt cô vẫn còn dấu bàn tay rõ ràng, nửa bên mặt sưng đỏ lên, khóe miệng có vết trầy, có chút máu còn ứ đọng lại, anh đưa tay lên, ngón cái vuốt ve nhẹ nhàng vết thương trên miệng cô, giống như trấn an vậy.
Đinh Nhàn vốn không cảm thấy gì, cùng lắm chỉ bị người ta đánh một cái mà thôi, nhưng nhìn người đàn ông như vậy, nước mắt cô đột nhiên không khống chế được chảy ra, trong hốc mắt còn có nước mắt đọng lại, giống như vô cùng tủi thân.
Thời Dịch xoa đầu cô, thấy Lục Trác đi đến thì hỏi: "Cậu định xử lý thế nào?"
"Yên tâm, không tha cho bọn chúng đâu."
Tuần này Lục Trác mới được điều trở về, còn chưa kịp ăn liên hoan với mọi người, không ngờ hai người sẽ gặp mặt trong tình huống như thế này, Thời Dịch vỗ vai anh ta: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì, cảnh sát vì nhân dân phục vụ, không phải bạn gái cậu tôi cũng cứu."
"Tôi đi trước, ngày khác cùng ăn bữa cơm."
Bên ngoài hơi lạnh, Thời Dịch cởi áo khoác trên người mình xuống rồi khoác lên người Đinh Nhàn, bọc cô lại, đưa tay qua nửa ôm cô đi ra ngoài.
Đi đến cạnh xe, anh mở cửa ra, ôm người vào trong xe, rồi đi vòng qua đầu xe ngồi vào chỗ điều khiển, nghiêng đầu liếc nhìn cô gái nhỏ, vừa khởi động xe vừa hỏi: "Ngoại trừ trên mặt ra, trên người còn vết thương nào nữa không?"
Thời Dịch hỏi như vậy nhưng trong lòng anh vô cùng lo lắng, nếu bị thương nghiêm trọng thì phải đi bệnh viện, có thể con gái và đàn ông không giống nhau, con gái nhạy cảm hơn, nhất là tình huống đặc biệt này sẽ dễ dàng suy nghĩ lung tung, cô gái nhỏ cả nửa ngày không lên tiếng, Thời Dịch phát hiện có gì không đúng, quay đầu qua thì thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt cất chứa nỗi buồn phiền.
Anh dừng xe bên lề, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Anh Thời Dịch, nếu như tối này em thật sự bị..." Đinh Nhàn nhìn anh, dừng mấy giây mới hỏi: "Anh sẽ còn thích em nữa không?"
Bây giờ nghĩ lại mà sợ vô cùng, nếu như cô thật sự bị bọn chúng mang đi, làm đến bước kia, cô sẽ làm gì? Sẽ bảo vệ tính mạng hay thà chết chứ không chịu khuất phục? Ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Giờ phút này, cô đột nhiên muốn biết anh nghĩ thế nào, nếu như cô lựa chọn bảo vệ tính mạng mình thì anh có cảm thấy cô bẩn không? Không cần cô nữa.
Thời Dịch sửng sốt một chút, anh không nghĩ cô gái nhỏ lại suy nghĩ thành như vậy, vừa nghe cô xảy ra chuyện anh theo bản năng nghĩ đến lúc bình thường mình có đắc tội với ai không, anh là một người cao ngạo lạnh lùng, lúc nói chuyện và làm việc đều dựa theo cách của mình, rất ít khi quan tâm đến cảm nhận của người khác, suy nghĩ nhiều chỉ sợ bởi vì mình mà có người cố ý trả thù, rồi làm tổn thương cô.
Anh xoa tóc cô, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng: "Sao lại hỏi vấn đề này?"
Đinh Nhàn rủ mắt, lúc Lục Trác gọi cho anh cô có nghe được, lúc đó Lục Trác nhấn mạnh việc cô không có xảy ra chuyện gì, bây giờ nghe anh hỏi trên người cô có bị thương gì không, trong lòng cô lập tức nghĩ đến vấn đề đó, vô cùng khó chịu, nếu thật sự phát sinh chuyện đó, anh không cần cô nữa thì cô phải làm sao, có lẽ sẽ đau lòng muốn chết.
Bình thường nói chuyện phiếm với người khác, nói rằng tình yêu đến cuối cùng cũng không phải là toàn bộ cuộc sống, bản thân là quan trọng nhất, phải độc lập, nếu không có tình yêu cũng phải sống thật tốt, nhưng nếu anh không cần cô nữa, cô thật sự không biết mình sẽ trải qua cuộc sống thế nào, trong phương diện tình cảm, cô lệ thuộc vào anh quá nhiều.
Cô cắn môi một cái, vừa muốn mở miệng thì người đàn ông đã đưa mặt lại gần rồi hôn xuống.
Anh nhẹ nhàng dán môi mình lên môi cô, đầu lưỡi tỉ mỉ phác họa hình dáng môi cô, dịu dàng không mang theo một chút ham muốn gì, giống như đang an ủi cũng giống như đang nói cho cô biết.
"Không có gì quan trọng hơn sinh mạng của em." Anh ngước mắt lên đối mặt với cô, môi còn hơi chạm vào môi cô: "Nhớ chưa?"
Đinh Nhàn không nhịn được ngậm lấy môi anh, hơi nghiêng đầu hỏi: "Nếu như em lựa chọn bảo vệ tính mạng mình, để mất đi sự trong sạch thì sao?"
Cưỡng hiếp xảy ra rất nhiều, phụ nữ rõ ràng là người bị hại nhưng phải chịu đựng nhiều hơn, một mặt là dư luận xã hội, còn mặt khác khiến bạn cảm thấy chết lòng chính là sự thương tổn từ người yêu thương bạn.
Đại đa số đàn ông khi biết bạn gái mình bị cưỡng hiếp sẽ chọn chia tay, bọn họ sẽ cảm thấy cô ấy bẩn, không còn sạch sẽ nữa.
"Trong sạch là chỉ một người có tâm hồn tinh khiết thiện lương, nếu quả thật có xảy ra chuyện đó thì người mất đi sự trong sạch phải là tội phạm cưỡng hiếp chứ không phải người bị hại." Thời Dịch dừng một chút, vén lọn tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau tai, "Nếu người bị thương tổn là em, anh sẽ rất tức giận, nhưng không phải tức giận với em, mà anh hận những người dám tổn thương đến em, hận đến mức nào thì anh không biết, anh nghĩ có lẽ đến mức giết người."
Lẳng lặng nói mấy câu, rất rung động lòng người, rất ít đàn ông có suy nghĩ như vậy, đối với chuyện này chịu đựng đau khổ thường là người bị hại, bọn họ phải chịu đựng các loại ánh mắt khinh miệt, khinh thường, chê bai, tò mò, đồng cảm... Nơi có tư tưởng lạc hậu, thì người bị hại thậm chí còn bị chửi rủa, mọi chuyện dường như vô cùng ngang trái, kẻ cưỡng hiếp bị pháp luật trừng trị, ngồi tù xong đi ra thì hầu như không bị ai chỉ trích nữa, ngược lại người bị hại cho dù có trải qua mười năm, hai mươi năm cũng vẫn có người nói, ví dụ như: "Cô ta đã từng bị cưỡng hiếp." "Cô ta đã mất đi sự trong sạch." "Cô ta không hề sạch sẽ." "Tránh xa cô ta ra một chút." "Không có người đàn ông nào cần cô ta đâu.", đây đều là hiện tượng rất phổ biến trong xã hội.
Cô gái Đinh Nhàn này tương đối nhạy cảm, có lúc luôn suy nghĩ tiêu cực, những lời nói này của người đàn ông vô cùng chân thành, làm cô cảm động không thôi, để cho cô nhận ra anh quan tâm cô nhiều thế nào, quý trọng cô ra sao.
Anh nói với cô những lời này so với bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào cũng êm tai hơn rất nhiều.
"Anh Thời Dịch, em vô cùng thích anh."
Cô ôm cổ anh, ngửa đầu cười, cô rất may mắn khi có thể gặp được anh, yêu anh và được anh yêu, trải qua hết thảy mọi khó khăn cũng không là gì, sau này có anh bên cạnh cô không còn sợ điều gì nữa.
Đột nhiên cô nói lời tình tứ thế này khiến Thời Dịch bật cười, giơ tay lên muốn gõ đầu cô một cái chợt thấy vết thương trên mặt cô liền thả tay xuống, không tự chủ được nhẹ nhàng sờ sờ gò má cô, "Nói thật với anh, những chỗ khác có vết thương nào nữa không?"
"Trừ mặt ra thì không còn chỗ nào bị đánh cả."
Anh nhìn cô chăm chú, dường như muốn nhìn xuyên qua quần áo cô nhìn vào trong, Đinh Nhàn hôn mặt anh "Chụt" một cái, "Về nhà cho anh kiểm tra."
Cô nhóc chết tiệt!
Giọng Thời Dịch hơi khàn, anh nghiêm mặt nói: "Nếu nghiêm trọng phải đến bệnh viện ngay lập tức."
"Ở nhà có bác sĩ, không sợ." Đinh Nhàn sờ mặt anh một cái, "Thật may mắn gặp được Lục đại ca."
Thấy anh còn lo lắng, cô lại vỗ nhè nhẹ, "Yên tâm đi, thật sự không có chuyện gì đâu."
Thời Dịch liếc cô một cái rồi trực tiếp lấy tay cô ra, khởi động xe chạy về nhà.
Mười mấy phút sau đã về đến tiểu khu, dừng xe lại, Thời Dịch xuống xe, mở cửa bên ghế phụ ra, Đinh Nhàn giang hai tay ra nói với anh: "Ôm em."
Thời Dịch bất đắc dĩ cười cười, đưa tay tới, cô gái nhỏ bước ra nhào thẳng vào ngực anh.
Đinh Nhàn vốn định để anh ôm xuống xe là được, ai ngờ người đàn ông không hề buông tay, ôm ngang cô lên bước đi.
Cứ nghĩ anh ôm được một lúc sẽ chóng mệt, kết quả đi vào thang máy rồi đi ra cũng không thấy anh thở mạnh chút nào, cô không nhịn được hỏi: "Anh Thời Dịch, có phải em rất nhẹ không?"
Phụ nữ khi yêu đều sẽ hỏi vấn đề này, em có mập không, có già không, có phải nhìn xấu lắm không.
Thời Dịch cân nhắc, quả thật không nặng tí nào, anh cúi đầu liếc nhìn cô gái nhỏ, khăng khăng không theo ý cô: "Không tính là nhẹ."
"Cái gì chứ." Đinh Nhàn không hề hài lòng với câu trả lời này của anh: "Rõ ràng rất nhẹ mà, bằng không ôm lâu như vậy anh chắc chắn phải thở gấp một chút chứ."
Thời Dịch mím môi cười cười: "Đó là do thể lực anh tốt."
Những lời này Đinh Nhàn nghe rất lọt tai, vừa vào nhà liền bắt đầu hôn anh.
Cô gái nhỏ vô cùng nhiệt tình, nắm cổ áo anh, vừa nhón chân hôn vừa đẩy anh đi vào phòng ngủ, động tác nhanh nhẹn làm anh không kịp trở tay, chờ Thời Dịch phản ứng được thì đã bị đẩy tới mép giường, anh khẽ cắn xuống môi cô, "Làm gì hả?"
Biết còn hỏi.
Đinh Nhàn lại đẩy anh một cái, người đàn ông ngồi xuống, cô thuận thế ngồi lên đùi anh, trực tiếp cởi áo sơ mi anh ra: "Anh nói xem?"