Năm mới này, với họ mà nói có một ý nghĩa rất đặc biệt, tuy ngoài miệng hai người không nói gì nhưng trong lòng đều đang đếm từng ngày.
Mùng hai tết, họ hàng tới rất nhiều, Đinh Nhàn được Thời Dịch dẫn đi chào hỏi với cô dì chú bác một vòng, đảo mắt đã được nhét một đống bao lì xì lớn, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng đối mặt với cảnh tượng như thế này nên có hơi luống cuống, cuối cùng Thời Dịch tỏ ý bảo cô nhận cô mới dám nhận lấy.
Đinh Nhàn cầm đống bao lì xì lên lầu, đột nhiên cảm thấy mình là một tiểu phú bà.
Thời Dịch nhìn cô, như có điều suy nghĩ, "Sớm biết anh cũng cho em một đại hồng bao."
"Không cần đâu, em thích nhất là cái bao lì xì kia của anh."
Trọn đời trọn kiếp, có ý nghĩa biết bao nhiêu, cô còn tưởng anh không hiểu những thứ này nữa đó.
Trên thực tế Thời Dịch hoàn toàn không hiểu những thứ này thật, khi Đinh Nhàn nói qua năm mới muốn được anh lì xì, anh đã suy nghĩ một thời gian vì không biết nên cho cô bao nhiêu thì được, còn lên mạng tra cứu một phen, các bạn trên mạng có kinh nghiệm phong phú đưa ra rất nhiều câu trả lời, cuối cùng anh chọn con số 1314.
Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ xếp hành động này vào loại ngây thơ nhàm chán, nhưng bây giờ bản thân đang nếm trải mùi vị tình yêu nên cảm nhận sâu sắc ý nghĩa đằng sau con số ấy chứa tình yêu sâu đậm thế nào, hơi tốn công sức một chút nhưng lại có thể khiến cho cô vui vẻ, ôm anh nghiêng qua trái gọi anh Thời Dịch, nghiêng qua phải gọi anh Thời Dịch.
Thấy anh cười không nói lời nào, Đinh Nhàn dùng bao lì xì vỗ mặt anh, "Tiểu tử kia, thích gì cứ mua, chị đây có tiền."
Thời Dịch ôm chặt cô: "Thích cô gái trong ngực này."
"Cô gái này là vô giá, đổi cái khác đi."
"Không đổi." Thời Dịch cúi người, gác cằm lên vai cô, cọ một cái, "Trừ cô gái này ra anh không thích những thứ khác."
Đinh Nhàn phát hiện, kỹ năng thả thính của anh Thời Dịch nhà mình càng ngày càng phong phú, chỉ một câu nói đã khiến cô không cầm lòng được, cô nghiêng đầu, thưởng cho anh một nụ hôn.
Lục Trác đi tới cầu thang thì thấy được cảnh này, con ngươi thiếu chút nữa đã rớt xuống, còn chừa cho người khác sống nữa hay không! Còn chừa cho người khác sống nữa hay không!!!
Anh ta xoay người, quả quyết không đi thang lầu nữa, kết quả mới đi được mấy bước lại thấy Thẩm Ngạn và Hướng Hàm đứng trong góc tán tỉnh nhau, nội tâm anh ta thật sự tuyệt vọng.
Chó độc thân muốn được yên tĩnh, chó độc thân muốn đi làm, nói yêu đương có ý nghĩa gì, tôi yêu công việc.
...
Cuộc họp lớp cấp ba của Đinh Nhàn được định là ngày mùng tám, buổi tối Thời Dịch đã dặn dò đi dặn dò lại, nói rằng không cho phép cô uống rượu, ngày hôm sau lại nhắc nhở bên tai cô một lần nữa.
Tửu lượng của cô quá kém, không có anh ở đó, nếu cô uống say thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Thấy cô không phản ứng gì, Thời Dịch cắn cắn vành tai cô, "Có nghe không?"
Đinh Nhàn đang ngủ say, bị người này quấy rầy có chút bực bội, cô duỗi tay đẩy anh ra, người đàn ông vẫn cúi xuống, chạm vào môi cô, đầu lưỡi đưa vào, dùng sức mút vào, rất nhanh cô đã bị anh kích thích, bàn tay chắn trước ngực anh dần mềm nhũn buông xuống.
Thời Dịch vốn chỉ cho cô gái nhỏ một nụ hôn chào buổi sáng, ai ngờ khi chạm vào đôi môi mềm mại đó thì mất khống chế, anh đang định rời khỏi chợt cô gái nhỏ đưa tay ra ôm lấy cổ anh, nhiệt tình hôn đáp lại, lần này đã kích thích anh thật sự, vùi đầu hôn, hôn hôn làm làm, trong phút chốc, khắp người cô đều là vết hôn.
Đinh Nhàn phát hiện người này có tâm cơ rất ghê gớm, nên đưa chân đá anh một cái, "Anh làm vậy thì sao em mặc váy được nữa."
Thời Dịch rất hài lòng với kiệt tác của mình, anh sửa sang lại quần áo một chút, "Đang là mùa đông, ai mà mặc váy chứ."
"Bên trong mặc váy, bên ngoài khoác áo ấm, trong phòng có máy sưởi sẽ không lạnh." Vào lúc này Đinh Nhàn đã không còn buồn ngủ nữa, cô vừa mặc quần áo, vừa bĩu môi lầm bầm: "Tất cả bạn nữ đều mặc váy, chẳng lẽ em phải mặc áo len, áo ấm, em không chịu đâu."
Nếu mặc vậy không bị người khác cười nhạo mới lạ đó.
Cô nói, Thời Dịch lắng nghe nhưng không tiếp lời, Đinh Nhàn nói được mấy câu đã cảm thấy không có hơi sức, cô mở to mắt trừng anh: "Anh Thời Dịch!"
Thời Dịch xoay người lại, cười cười sờ cằm cô như một con mèo nhỏ, biết còn cố hỏi: "Sao vậy?"
Đinh Nhàn xụ mặt, bĩu môi không nói lời nào.
Thời Dịch cười cười, ôm cô lên, vỗ mông cô một cái, rồi đi vào phòng tắm, "Trong tủ quần áo có váy bảo thủ không ít đâu, những cái khác không lộ eo lộ lưng thì lộ ngực, mấy cái đó em mặc ở nhà cho anh nhìn là được rồi."
"Có phải anh đang hận không thể che em lại từ đầu tới chân chỉ chừa lại hai con mắt thôi đúng không?"
Thời Dịch đặt cô lên bồn rửa tay, chống hai tay bên người cô, cúi đầu nhìn, mím môi cười một tiếng, nói: "Nếu như được."
Anh biết cô cũng thích cái đẹp, thích quần áo đẹp, nhưng anh có tâm tư riêng, cô gái nhà mình thật sự một chút xíu cũng không muốn người đàn ông khác nhìn thấy.
Đinh Nhàn liếc mắt, nghiêng đầu nhìn mình trong gương, ngay cả cổ cũng có mấy dấu hồng, không biết phấn lót có thể che kín hay không.
Cô sờ một cái, nhìn về phía Thời Dịch, ngoắc ngoắc tay, "Cúi đầu xuống."
Thời Dịch cúi đầu: "Làm gì vậy?"
Vừa dứt lời, Đinh Nhàn liền đưa tay lên ôm cổ anh, cúi đầu hung hăng cắn lên, dùng sức mút vào, hàm răng cố ý cắn nhẹ, cần cổ ngay lập tức truyền đến một cảm giác đau đớn mơ hồ, Thời Dịch hơi cau mày, xoa đầu cô, để mặc cô cắn thỏa thích.
Một lúc sau, Đinh Nhàn mới nhả ra, nhìn quả ô mai do mình để lại trên cổ anh, liếm liếm môi, lần này trong lòng đã cân bằng lại rồi.
Thời Dịch liếc nhìn vào gương, dấu hồng trên cổ vô cùng rõ ràng, vừa vặn ở ngay trái cổ, muốn để người khác không chú ý cũng không được, anh đưa tay ra bóp mặt cô: "Ác vậy à."
"Đừng tưởng rằng em không biết trong bệnh viện của anh mới điều đến một cô y tá." Đinh Nhàn hừ một tiếng, "Cô ta dường như còn chưa biết đóa hoa này đã bị em hái, cho nên phải nhắc nhở một chút."
Thời Dịch ngốc ra, y tá mới là ai, hình dáng thế nào anh hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng mà điều khiến anh kinh ngạc là tại sao cô gái nhỏ lại biết rõ thế.
Đinh Nhàn dĩ nhiên biết thắc mắc của anh, ngẩng đầu nói: "Chị Hoàn Chi nói với em."
"Chị Hoàn Chi?"
Thời Dịch cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì Từ Hoàn Chi, Đinh Nhàn còn ăn không ít giấm, thỉnh thoảng còn nhắc lại với anh chuyện xưa, liệt kê ra một đống lớn ưu điểm của Từ Hoàn Chi, cái gì mà có dáng người đẹp các kiểu, nói một loạt từ rất tỉ mỉ, trên thực tế là muốn anh khen cô, vừa mới đầu Thời Dịch còn không hiểu kế sách của cô, chỉ tùy tiện đáp lại vài câu, kết quả cô gái nhỏ còn tức giận với anh, về sau, cô tùy tiện nhắc đến cô gái nào anh đều sẽ nói cô tốt nhất, cô xinh đẹp nhất, vài ba câu đã dụ được cô vui vẻ, ôm anh hôn một cái thật kêu.
Khía cạnh dỗ bạn gái, Thời Dịch càng ngày càng thuận lợi, dỗ cho cô vui vẻ thì cuộc sống của anh cũng tốt đẹp hơn không phải à.
Thời Dịch giúp cô lấy kem đánh răng, hỏi: "Từ khi nào mà em thân thiết với cô ta như vậy?"
"Không nói cho anh biết đâu."
Đinh Nhàn nhảy xuống khỏi bồn rửa tay, nhận lấy bàn chải và ly nước anh đưa, bắt đầu đánh răng.
"Cô nhóc của anh lợi hại vậy." Thời Dịch đứng cạnh cô, bắt đầu nặn kem đánh răng ra bàn chải của mình, "Lại biến tình địch thành bạn tốt, còn để người ta làm tai mắt cho em nữa."
Trong miệng Đinh Nhàn vẫn còn bọt kem, lời nói ra mơ hồ không rõ ràng, "Chị ấy đã không còn là tình địch của em nữa."
Mấy ngày trước Thời Dịch dẫn Đinh Nhàn đi chúc tết thầy Dương, không ngờ Từ Hoàn Chi cũng ở đây, cô ta còn tìm Đinh Nhàn trò chuyện một lúc, nói rằng mình đã buông bỏ, yêu đơn phương rất cực khổ, yêu sâu đậm nhưng không được đáp lại, thời gian lâu dài sẽ trở nên mệt mỏi, chán nản, dễ nhốt mình trong một cái lồng giam, thậm chí tự đánh mất mình, trở nên không còn tự tin nữa, cô ta buông bỏ cố chấp nhiều năm, cũng coi như để mình tự do.
Đinh Nhàn nghe cô ta nói xong thì vừa đồng cảm vừa bội phục, dù gì cô ta cũng đã thích Thời Dịch nhiều năm, tâm tư mấy năm đều đặt lên người người đàn ông, ngay cả công việc cũng đi theo anh, phí hết tâm tư, nhưng không được đáp lại chút nào, thậm chí Đinh Nhàn còn nghĩ, nếu đổi lại là cô, cô có thể kiên trì lâu như vậy không? Câu trả lời là không thể nào biết được, cô chỉ biết, nếu như Thời Dịch từ chối mình thì cô sẽ đau lòng muốn chết.
Nghĩ đến đây, cô hơi đau lòng cho Từ Hoàn Chi, nghiêng đầu nhìn người đàn ông một cái, "Người ta bây giờ không có chút ý tứ gì với anh nữa rồi, nếu như anh có đổi ý thì người ta chưa chắc đã đồng ý đâu."
Thời Dịch nhướng mày, "Ý em là anh có thể đổi ý?"
"Anh dám." Đinh Nhàn giơ tay lên giả vờ như muốn đánh anh, Thời Dịch né đi, liên tục nói: "Không dám, không dám."
Ngay cả đánh răng cũng cãi nhau, chỉ có hai người mới làm được điều này thôi đấy.
Rửa mặt xong, Thời Dịch nói: "Cùng nhau chạy bộ buổi sáng đi."
"Em không đi." Đinh Nhàn lấy điện thoại ra nhìn giờ, oán giận nói: "Đều tại anh, hại em dậy sớm như vậy."
"Ngủ sớm dậy sớm có lợi cho sức khỏe."
"Anh nói đó." Đinh Nhàn nắm bắt hai từ "Ngủ sớm", "Từ tối nay bắt đầu ngủ sớm trước 12 giờ đêm, không đúng, trước 11 giờ đêm."
Dĩ nhiên Thời Dịch biết ý tứ trong lời nói của cô, anh nhíu mày một cái, tỏ ra mình rất khổ não, "Vậy thì không được, thời gian không đủ dùng."
"..."
Người này thật sự lão luyện mà.
Đinh Nhàn cúi đầu kiểm tra tin nhắn, lười để ý đến anh.
Thời Dịch nhìn lỗ tai hồng hồng của cô gái nhỏ, cười cười véo mặt cô, rồi xoay người đi xuống lầu.
.
Mười giờ, Đinh Nhàn rời khỏi nhà, đi đến nhà Giang Ti Kỳ trước, sau đó hai người cùng nhau đi đến nơi đã hẹn.
Các bạn học cũng rất tuân thủ thời gian, mới 11h30 đã đến gần như đông đủ, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, đùa giỡn đôi câu, nói về chút chuyện ngày xưa trong trường, chỉ lát sau mọi người bắt đầu đứng dậy cụng ly, Đinh Nhàn để bên miệng nhấp một ngụm nhỏ, không dám uống nhiều.
Mới vừa ngồi xuống, có người phát hiện ra ngay ly rượu của cô không vơi đi, nói: "Đinh Nhàn, cậu như vậy là không được nha, mọi người đều đã uống cạn, cậu dù gì cũng phải uống nửa ly."
Đinh Nhàn cười một tiếng, "Tửu lượng của tôi không tốt, uống một ly sẽ say ngay."
Giang Ti Kỳ ngồi cạnh cô bổ sung một câu: "Quan trọng là bạn trai quản lý nghiêm ngặt."
Lời này vừa nói ra, các bạn học dần ồn ào lên.
"Ôi, Đinh Nhàn có bạn trai rồi á!"
"Rốt cuộc là thần thánh phương nào đã theo đuổi được hoa khôi của lớp chúng ta vậy!"
"Tôi biết tôi biết!" Một bạn nữ nói, "Tôi có nhìn vòng bạn bè của cậu ấy, hình như là người đàn ông đẹp trai đi họp phụ huynh cho cậu ấy lúc trước ý."
"Không phải nói là anh trai à?"
"Ây yo, bây giờ tình nhân đều thích gọi anh trai em gái sao."
"Không đúng." Bạn học chung lớp suy nghĩ một chút, nhìn về phía Đinh Nhàn, "Tôi nhớ là khi đó nói là anh họ bên ngoại hay bên nội gì đấy."
"Đúng, tôi cũng nhớ cậu ấy đã nói vậy."
Bị cả bàn nhìn chằm chằm, Đinh Nhàn có hơi mất tự nhiên, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích thế nào, thấy vậy, Giang Ti Kỳ vội giải vây cho cô, "Ôi, lúc đó hai người còn chưa chắc chắn quan hệ, Đinh Nhàn của chúng ta xấu hổ mới không tự chủ được nói hoảng thôi."
Mọi người đều tin lời Giang Ti Kỳ nói, mấy nam sinh trong lớp cảm thấy hoa khôi của lớp đã là hoa đã có chủ thì có hơi tiếc, các cô gái thì mặt đầy hâm mộ.
"Trời ơi, bây giờ theo đuổi bạn gái còn có chiêu này nữa à, trực tiếp đi họp phụ huynh giúp."
"Ôi ôi ôi, vì sao tôi không có bạn trai, vì sao mỗi lần họp đều là cha tôi đi, họp về còn bị đánh một trận nữa."
Đinh Nhàn cũng nhớ lại tình cảnh Thời Dịch đi họp phụ huynh cho mình năm đó, lúc đó hai người còn chưa thân thiết, thời gian trôi qua mau thật, bây giờ bọn họ đã thân mật hơn rồi, trở thành người quan trọng nhất của nhau.
Thời Dịch tan làm đã gần 11 giờ tối, đi ra khỏi bệnh viện, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô gái nhỏ: [Về nhà chưa?]
Ngồi lên xe, điện thoại rung lên, cô trả lời lại: [Còn đang hát.]
Thời Dịch lại hỏi cô: [Khi nào kết thúc, anh đến đón em.]
Cô gái nhỏ: [Anh đến khi nào thì em về khi đó.]
Ngay sau đó, đối phương gửi cho anh định vị của mình.
Thời Dịch cười cười, cất điện thoại đi, lấy chìa khóa ra khởi động xe.
Bên này, Đinh Nhàn vì trốn bạn học mời rượu, cô đành ngồi trong góc sofa, cố gắng giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, trả lời tin nhắn của Thời Dịch, một tay cô chống cằm, lẳng lặng nghe mọi người hát.
Mười mấy phút sau, điện thoại vang lên, cô nhanh chóng mở ra, quả nhiên là anh gửi tin nhắn đến.
Anh Thời Dịch: [Có uống rượu không? Uống thì xuống đây chịu phạt, không uống thì có thưởng cho em.]