Thật ra việc Thẩm Ngạn hút thuốc không có vấn đề gì, anh ta rất biết chừng mực, con cũng đã lớn, hơn nữa Hướng Hàm không đặc biệt quan tâm lắm, chỉ thỉnh thoảng cằn nhằn với anh ta vài câu, anh ta muốn thì thay đổi không muốn thì cô ấy cũng không nói gì, có lúc còn cảm thấy dáng vẻ hút thuốc của người đàn ông này vô cùng đẹp trai và rất có mùi vị.
Nhưng những lời này cho dù thế nào cô ấy cũng không nói ra trước mặt Thẩm Ngạn, hai người là kiểu người sống chung mà ngoài miệng thì nói lời độc địa nhưng trong lòng thì luôn cảm thấy anh ta là tốt nhất.
Thẩm Ngạn không thích người phụ nữ của mình nói người đàn ông khác trẻ tuổi đẹp trai, trong lòng rất không thoải mái.
Người trẻ tuổi nhất giữa ba người là Lục Trác, da anh ta trắng, khuôn mặt có cảm giác như chàng trai trẻ, tuy đã hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn dáng vẻ này cũng chỉ như một chàng trai hai mươi tuổi mà thôi, các anh em không ít lần trêu ghẹo anh ta, nói anh ta là tên mặt trắng nhỏ.
Mồm mép của Thẩm Ngạn cũng rất cay độc, lúc này bị vợ chê một phen nên phải tìm được cảm giác ưu việt trên người Lục Trác, anh ta ngã người về sau, khoác một tay lên ghế ngồi của Hướng Hàm, xoa vai cô: "Nhìn cậu ta có trẻ tuổi thì sao chứ, cũng chỉ là một tên độc thân mà thôi."
Lục Trác hừ cười một tiếng, cầm ly rượu lên uống cạn, không lên tiếng.
"Người đàn ông độc thân?" Đinh Nhàn lại bất đồng ý kiến với quan điểm này của Thẩm Ngạn, cô nhìn về phía Lục Trác: "Lục đại ca, ngày đó ở gara em cũng nhìn thấy..."
Nghe vậy, Lục Trác hơi sững sờ, mới vừa ngẩng đầu lên thì Đinh Nhàn đã nói hết nửa câu sau: "Anh bị một người đẹp tóc xoăn dài đè trên cửa xe cưỡng hôn."
Lời này vừa nói ra, mấy người đang ngồi đều kinh hãi.
Lục Trác người này, bình thường luôn nói bọn họ ngược cẩu độc thân, nói mình cũng muốn tìm bạn gái, trên thực tế anh ta không có vấn đề gì trên phương diện này, nhiều năm rồi cũng chưa từng thấy anh ta yêu đương với cô gái nào. Người nhà thì gấp, giới thiệu cho anh ta không ít người, thật vất vả mới thuyết phục được anh ta đi xem mắt, kết quả nhìn một cái đã không vừa ý, tay cũng không thèm nắm, điển hình cho người đàn ông thủ thân như ngọc.
Người lớn thật không nên ép anh ta đi xem mắt, rất phiền phức, đi cũng không được mà không đi cũng không được, vì tránh vài chuyện không cần thiết, anh ta còn để cho con trai Thẩm Ngạn chạy đến gọi mình là cha, dĩ nhiên cách làm này không tránh khỏi bị tạt một ly cà phê từ nhà gái.
Chiêu này lần nào anh ta cũng dùng rất tốt, bất luận nhà gái có cảm tình với anh ta thế nào, nhưng đột nhiên nhảy ra một thằng bé gọi anh ta là cha thì ai có thể chấp nhận được? Nhưng mà vào tuần trước, anh ta đã gặp khó khăn, hôm trước đi xem mắt hôm sau đi làm, trong đơn vị điều tới một đồng nghiệp mới, chính là cô gái có tính tình sôi nổi khi xem mắt lần trước.
Không có bức tường nào không lọt gió, trong ngày đó cô ấy biết được mình bị lừa từ thông tin trong miệng người ngoài, cô ấy vốn là người cao ngạo, lần này lại cảm thấy Lục Trác làm vậy là xem thường mình, trong lòng vô cùng khó chịu, nên luôn so tài với anh ta cả ngoài sáng lẫn trong tối, điều tra anh ta, anh ta là người lớn, vốn bản thân làm không đúng, nên luôn nhường cô ấy, trong lòng thầm nghĩ phải nói lời xin lỗi với cô, cho cô đấm hai cái trút giận cũng được, mọi chuyện cũng không có gì, kết quả anh ta thật sự kéo người ra thành khẩn nói xin lỗi, cũng không biết vì điều này hay còn nguyên nhân gì mà khiến cô càng tức giận hơn.
Đêm đó anh ta đến nhà Thời Dịch, bước từ trên xe xuống, mới vừa đóng cửa sau lưng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, theo bản năng nghề nghiệp anh ta liền xoay người khống chế đối tượng, chờ đến khi thấy rõ mặt thì không khỏi sửng sốt chớp chớp mắt, ngay sau đó lập tức buông tay ra, cô liền tóm lấy anh ta hỏi, có phải xem thường cô hay không, anh ta nói không có, cô lại hỏi cô có xinh đẹp không, anh ta nói đúng sự thật, đẹp, cô lại hỏi tiếp, có thích cô hay không, Lục Trác còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra một màn không giải thích được như thế đấy, chính anh ta hoàn toàn mờ mịt, không ngờ sẽ bị Đinh Nhàn bắt gặp.
.
"Gara? Người đẹp hấp dẫn? Bị cưỡng hôn?!" Chỉ ba điểm này, đã có thể để cho người khác tưởng tượng ra bao nhiêu hình ảnh đầy thú vị, Thẩm Ngạn không nhịn được bùng nổ: "Trời ơi! Lục Trác, cậu giỏi lắm! Số đào hoa của cậu tới rồi!"
Lục Trác khụ một tiếng: "Đó chỉ là bất ngờ."
"Bất ngờ cái gì mà bất ngờ, ban đầu tôi cũng bị Hướng Hàm cưỡng hôn..." Lời còn chưa nói hết thì trên đùi anh ta đã bị véo một cái không nhẹ, anh ta đau rên lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn về cô vợ Hướng của mình, giọng mang theo sự cưng chiều: "Nhẹ một chút được không?"
Hướng Hàm trừng mắt với anh ta, giả vờ muốn véo thêm cái nữa, Thẩm Ngạn vội né tránh, vỗ nhẹ bả vai cô ấy, vô cùng sợ hãi: "Anh cưỡng hôn em, anh cưỡng hôn em."
Nói xong liền cúi đầu qua: "Vợ à..."
Hướng Hàm trực tiếp thưởng cho anh ta một chữ: "Cút."
Thẩm Ngạn: "..."
Thời Dịch nhìn về phía Lục Trác đầy ý vị thâm trường, "Sao hôm nay không mang người theo?"
Lục Trác: "Không phải như các cậu nghĩ đâu."
Tất nhiên bọn họ không tin, bởi vì lời này của Lục Trác vô cùng mất tự nhiên, ngay cả lỗ tai cũng đỏ hồng.
Trên đường về nhà, Thời Dịch hỏi Đinh Nhàn: "Em bắt gặp lúc nào? Sao không nghe em nói gì."
"Vốn là ngày đó muốn nói với anh, về nhà làm việc khác nên quên mất." Đinh Nhàn nhớ tới một màn kia, nghiêng đầu nói: "Anh Thời Dịch, cô gái đó siêu cấp hấp dẫn, anh không biết đâu, lúc Lục đại ca bị phản công, lại ngoan ngoãn để cô ấy hôn tùy ý, anh ấy động lòng rồi, nếu không, theo như tính tình của anh ấy chắc chắn sẽ nổi giận."
Dáng người cô gái đó rất đẹp, mặc đồng phục cảnh sát khiến vóc người càng nóng bỏng hơn, ở gara mạnh mẽ đè người đàn ông xuống rồi hôn, vừa mới bắt đầu, Đinh Nhàn không nhìn thấy rõ mặt của Lục Trác, cô len lén núp trong bóng tối, chỉ thấy được sau tai anh ta đỏ lên, hình như anh ta có hơi vùng vẫy, cuối cùng tay càng bị mỹ nữ nắm chặt hơn.
Lần đầu tiên bắt gặp cảnh tượng như trong tiểu thuyết, Đinh Nhàn vô cùng kích động, cô cố gắng đè nén tâm tình của mình, sợ không cẩn thận sẽ tạo ra tiếng động ảnh hưởng đến hai người họ, kết quả chờ người đẹp buông ra, lúc này cô mới thấy rõ mặt anh ta, cô lập tức giật mình mấy giây sau mới phản ứng lại được, người này lại là Lục Trác!
Đến đèn đỏ, Thời Dịch dừng xe lại, nhướng mày hỏi cô: "Hấp dẫn nhiều không?"
Đinh Nhàn thu lại nụ cười, liếc anh một cái: "Anh quan tâm làm gì?"
Chỉ hỏi cô gái nhỏ một câu thôi mà cô đã ghen rồi.
"Không liên quan đến anh." Thời Dịch cười một tiếng, xoa đầu cô, "Anh chỉ muốn nhìn dáng vẻ cô nhóc nhà anh ghen thôi."
Đinh Nhàn "A" lên, mắng anh: "Quỷ ấu trĩ."
Thú vui gì thế này? Chọc tức vợ mỗi ngày à.
Đinh Nhàn vốn là người thích ăn vặt, sau khi mang thai thì cô ngày càng có khẩu vị hơn, cô không chút kiêng kỵ nào, vừa về nhà liền mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn.
Vừa rồi cô ăn cũng không ít, bây giờ mới qua không bao lâu lại lấy miếng bánh ngọt ra ăn ngon lành, Thời Dịch không khỏi bật cười, anh cởi áo khoác ném lên sofa, rồi đi tới trước mặt cô, "Lại đói?"
Đinh Nhàn "Ừ" một tiếng, lại tiếp tục ăn một miếng bánh to, trên miệng đều là kem, Thời Dịch giơ ngón tay ra lau cho cô, cười hỏi: "Không sợ tăng cân?"
Trước kia tuy Đinh Nhàn thích ăn nhưng cô vẫn cố khống chế sức ăn của mình, thỉnh thoảng hay nói với anh rằng mình không ăn thứ gì sao lại tăng lên mấy cân, đoạn thời gian đó biết cô nháo nhào muốn giảm cân, buổi tối chỉ ăn salad, Thời Dịch liền làm nhiều đồ ăn ngon dụ dỗ cô, khi cô thấy vậy thì trừng mắt với anh, mắng vài câu, sau đó thì không thể thoát khỏi cám dỗ của đồ ăn ngon.
"Chê em mập?" Đinh Nhàn đẩy bánh ngọt ra, "Em không ăn nữa."
"Được." Thời Dịch nhịn cười, "Vậy anh để lại vào tủ lạnh."
Vừa nói xong, anh thật sự bưng đĩa bánh lên, Đinh Nhàn chỉ mới ăn hai miếng, còn chưa đã thèm đâu, cô tức giận giậm chân, "Này!"
Thời Dịch bật cười rồi đặt cái đĩa xuống, bóp bóp mặt cô: "Thế nào lại nói anh chê em mập, anh chỉ mong em ăn nhiều một chút, sinh cho anh một đứa bé mập mạp."
Anh dùng muỗng múc một miếng rồi đưa tới bên miệng cô, nói: "Nhưng vẫn phải khống chế việc ăn đồ ngọt một chút, không thể ăn quá nhiều."
Phụ nữ có thai ăn quá nhiều đồ ăn ngọt dễ dẫn đến bệnh tiểu đường, cho dù là người mẹ hay đứa bé trong bụng cũng đều bị ảnh hưởng, điều này Đinh Nhàn cũng biết, Thời Dịch quản lý phần ăn của cô, chính cô cũng tự mình chú ý.
Ăn được hai muỗng, Đinh Nhàn lại chỉ chỉ quả nho ở trên bánh ngọt: "Em muốn ăn cái này."
Thời Dịch buông muỗng xuống, rồi từ từ cầm lên quả nho màu tím, kế đó đút vào trong miệng cô, "Ngọt không?"
Đinh Nhàn hơi nhíu mi: "Hơi chua."
"Chua?"
"Vâng."
"Để anh nếm thử." Thời Dịch tiến lại gần, nhẹ nhàng dán lên môi cô, nhiệt độ ở nơi chạm nhau hơi tăng lên, anh cũng không vội vàng gì, chậm rãi tỉ mỉ hôn, nhẹ nhàng ma sát ở cánh môi mềm mại của cô nhiều lần, bốn cánh môi dán sát vào nhau, trong lúc ma sát mơ hồ sinh ra sự rung động lòng người, Đinh Nhàn chủ động hé miệng, đầu lưỡi cô vừa muốn đưa ra thì người đàn ông đã dò xét đi vào, anh quấn lấy cô, dịu dàng thăm dò trong khoang miệng.
Lát sau, nụ hôn dịu dàng kéo dài cũng kết thúc, sau khi thân mật, trên mặt Đinh Nhàn đỏ lên, mũm mĩm, khiến cho người ta nhìn vào mà nghĩ sâu xa hơn, Thời Dịch nắm lấy vành tai nóng bỏng của cô, liếm liếm môi: "Ngọt vô cùng."
Động tác này của anh làm lỗ tai của cô càng thêm nóng hơn, cô chôn mặt trong ngực anh, cười ngây ngô mấy tiếng, ôm anh gọi: "Chồng."
Thời Dịch cúi đầu nhẹ giọng đáp lại: "Ừ."
Cô lại gọi một tiếng nữa: "Ông xã."
"Ừ." Giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô.
"Hì hì hì..." Cô vui vẻ như một đứa trẻ, ngẩng đầu nhìn anh: "Ôm em về phòng."
"Được." Thời Dịch khom người ôm cô lên: "Thật là nặng ra không ít."
"Cũng không phải cân nặng của mình em." Đinh Nhàn sờ cái bụng còn chưa nhô lên của mình: "Cái này còn chưa được ba tháng, sau này em sẽ càng ngày càng nặng hơn, không biết sinh con xong rồi dáng người sẽ ra sao nữa, nếu muốn gầy đi nhưng không được, lúc đó biến thành người mập mạp anh cũng không được chê em đó."
"Không biết được." Thời Dịch mím môi khẽ nở nụ cười, cuối cùng không nhịn được phải bật cười với cô: "Anh không mấy hứng thú với người mập."
"Anh có ý gì?" Đinh Nhàn dùng sức nắm mặt anh: "Anh dám thử một chút cho em xem không, rồi sau đó nhìn cha mẹ đánh gãy chân anh."
"..."
Có núi dựa rồi không giống như trước nữa, lúc trước khi muốn ôm anh sẽ tỏ ra tội nghiệp, gọi một câu 'Anh Thời Dịch, anh không thể không cần em', bây giờ thì dứt khoát không sợ gì, còn hung dữ uy hiếp anh: "Nếu anh chê em mập, em sẽ dẫn bảo bảo đi, không cần anh nữa, đến lúc đó anh có hối hận cũng không kịp."
Thời Dịch ôm cô đặt lên giường, anh ngồi xổm xuống, ngậm ngón tay cô, cắn một cái: "Sao hả, chơi xong thì mang banh bỏ chạy?"
"Ôi, có khả năng lắm đó, anh Thời Dịch, không ngờ anh còn biết tổng tài trong tiểu thuyết mang banh chạy nha."
"Anh không chỉ biết mang banh chạy, mà anh còn biết...." Thời Dịch dừng một chút, đôi con ngươi càng thêm thâm trầm, như cười như không nhìn cô: "Yêu chồng sâu đậm."
!!!
<<Yêu chồng sâu đậm>> là bộ tiểu thuyết mà Đinh Nhàn mê mẩn gần đây, bình thường không xem thể loại này, nhưng vào ngày rảnh rỗi đó cô mở app đọc truyện ra, liền nhìn thấy đề cử truyện này, cô thấy tên truyện thì không nhịn được mở ra đọc, nhưng mà cô chỉ len lén nhìn mấy chương thôi, sao anh lại biết chứ!
Thời Dịch ôm eo cô, "Nào, miêu tả cho anh xem, yêu chồng sâu đậm như thế nào."
"Anh đã sớm trải nghiệm qua rồi mà." Đinh Nhàn một bên đẩy anh ra, một bên nhìn anh bằng nửa con mắt, bĩu môi nói khẽ: "Còn miêu tả cái gì chứ."