Chương 10: Con bé vong ân bội nghĩa
“Buông tôi ra! Ai bảo anh không chịu vào cứu tôi! Anh đáng đời, còn đòi tôi chịu trách nhiệm hả?” Tôi đang lo cho thương tích của Tống Tâm, cố tình lại bị người đàn ông này khống chế, khó tránh khỏi thẹn quá thành giận chửi ầm lên.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh như tử thần từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng bễ nghễ với tôi, mím môi không nói một lời, vẻ mặt tràn đầy khí lạnh, khiến người ta không dám trêu chọc, thậm chí nảy sinh sợ hãi với anh.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ, tôi muốn chạy trốn, nề hà tay anh giống như tấm sắt lạnh lẽo kiềm chế tôi, tôi không thể dứt ra, tức giận đạp về phía bộ phận yếu hại dưới bụng anh.
Tôi không biết mình có đá trúng hay không. Chỉ trong phút chốc, tay tôi bị đè lên tường, đau đớn đến mức ánh mắt tối sầm, suýt nữa mất tri giác. anh bóp chặt cằm tôi: “Con bé vô lương tâm này, tôi cố ý chạy tới cứu cô, vậy mà cô lại muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn!”
Cằm tôi sắp bị anh bóp nát, tôi đau đớn lắc đầu, muốn thoát khỏi tay anh: “Tôi muốn anh đoạn tử tuyệt tôn đấy! Đồ khốn nạn! Buông tôi ra!”
“Vậy thì cô phải chịu trách nhiệm nửa đời sau của tôi!” Ánh mắt đen nhánh lạnh lùng của anh nhìn tôi một hồi, sau đó cúi xuống hôn mạnh lên môi tôi như trừng phạt.
Đầu lưỡi lạnh lẽo như hàn ngọc tách hàm răng của tôi ra, càn quấy trong miệng tôi. Tôi cảm thấy cả miệng sắp bị nước đá đông cứng, thân thể không ngừng run lẩy bẩy. Cảm giác sốt ruột, nhục nhã, bi phẫn kích thích đầu óc tôi, nước mắt tuôn rơi lã chã. Tôi không thể chống lại sự tấn công bá đạo của anh, bị hôn đến mức sắp nghẹt thở. Nếu không phải thân thể đã bị anh khống chế thì tôi sẽ mềm nhũn ngã xuống đất bất cứ lúc nào.
Ánh mắt tối đen, tôi lại cảm thấy thân thể dần được thả lỏng, đôi môi lạnh lẽo hôn lên nước mắt của tôi, người đàn ông xa lạ này đang hôn nước mắt của tôi.
Tôi ngây người, đôi mắt mơ hồ nhìn anh, nước mắt càng ngày càng nhiều.
Anh cũng phát hiện nước mắt tôi nhiều quá không thể dừng lại, bèn kiềm chế sau gáy của tôi, để hai cái trán đụng vào nhau: “Cô nhóc, cô không thích tôi đến thế sao?”
“Tôi chỉ muốn cứu Tống Tâm mà thôi, tôi chỉ muốn cứu cô ấy, tại sao anh lại chậm trễ thời gian của tôi…” Nghe giọng nói vô tội của anh, tôi phá vỡ khóc òa lên, liên tục giãy dụa, khóc đến mức thân thể run rẩy, dần dần biến thành gào khóc.
Người đàn ông xa lạ này đột nhiên ôm chặt tôi, đặt đầu tôi áp vào ngực anh: “Đừng khóc, tôi sẽ cứu họ giúp cô.”
“Thật sao?” Tôi nói, lúc này mới phát hiện giọng đã khàn khàn.
“Ừ.” Anh ôm tôi, bàn tay lạnh lẽo vỗ lên lưng tôi an ủi, chậm rãi nói: “Ai bảo cô là vợ tôi làm gì?”
Tôi là vợ anh? Tôi không thể chấp nhận được, tôi sắp đính hôn với Giản Dương, cũng sẽ là vợ của Giản Dương! Người đàn ông này bị si tâm vọng tưởng à? Nhưng ngẫm lại tính mạng của Tống Tâm còn nằm trong tay người này, tôi không dám phản bác, đành phải ngầm đồng ý với anh.
Đột nhiên, người đàn ông hôn lên trán tôi, đặt tay lên bụng tôi, nở nụ cười tà mị: “Khóc nhiều sẽ ảnh hưởng tới con của chúng ta, sau này mỗi ngày cô đều phải giữ tâm trạng vui vẻ, nghe chưa?”
“Con? Con gì cơ? Ai có con với anh?” Tôi cảm thấy mình chảy mồ hôi lạnh, mở to mắt nhìn người đàn ông có gương mặt đẹp như ngọc này, còn tưởng mình đã nghe nhầm. Nhưng trong đầu liên tục xuất hiện ý tưởng khiến tôi càng khẩn trương, cứ cảm thấy như mình đã gặp người này ở đâu, nhưng tôi lại không nhớ gì.
Tôi chỉ chung tình với một mình Giản Dương, ngay cả Giản Dương cũng chưa từng lên giường với anh ấy, sao tôi lại mang thai con của người này? Anh đang nói đùa khiến tôi sợ hãi sao?
Nhưng trong lòng tôi lại có một thanh âm kêu gào, anh nói thật!
“Đương nhiên là cô có con với tôi, vừa rồi con chúng ta đã liều mạng bảo vệ cô cơ mà. Xem ra cô đúng là con bé vong ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát.” Anh mờ ám nói, thổi khí lạnh lẽo vào bên tại tôi.
Tôi ôm bụng, không tự giác lùi lại nửa bước, trong đầu tràn đầy cảnh tượng đứa bé khổng lồ kia phấn đấu quên mình chặn một nhát dao cho tôi. Tôi đau lòng nước mắt ngấn lệ, nhưng bị tôi nhẫn tâm kìm nén.