Chương 12: Cô ấy và quản lý có quan hệ bí mật gì?
Thời Ngọc Diệp được xếp ở vị trí gần văn phòng quản lý nhất.
Mọi người trong bộ phận thiết kế đều bận rộn.
Cho đến giờ nghỉ trưa, một người phụ nữ có vẻ hoạt bát mới chủ động đến bắt chuyện.
“Xin chào, tôi là Phó Uyển Hân, cô có muốn ăn trưa với chúng tôi không?”
“Được” Thời Ngọc Diệp mỉm cười đồng ý.
Tầng 2 của tòa nhà Bảo Thắng là nhà hàng dành cho nhân viên, chỉ cần quẹt thẻ ăn là đã có thể ăn các món tương đương với các nhà hàng năm sao.
Ngoài Phó Uyển Hân, còn có một số đồng nghiệp cũng dùng bữa cùng nhau, vừa ăn giới thiệu những lợi ích lớn nhỏ của công ty cho Thời Ngọc Diệp trong nghe.
Ở thành phố Hải Phòng, phúc lợi dành cho.
nhân viên của Bảo Thắng nổi tiếng là tốt, điều này khiến người khác phải ghen tị.
Cô lắng nghe cẩn thận, thỉnh thoảng đáp lời, nhưng từ đầu tới cuối đều không lộ vẻ vui mừng.
“Uyển Ngôn, sao tôi cứ cảm thấy cô giống như đã quen thuộc với công ty của chúng tôi lắm ấy?”
“Thật sao? Thật ra trong lòng tôi rất kích động đó, ha ha ha”
Thời Ngọc Diệp xấu hổ cười ha ha.
Những văn hóa doanh nghiệp và quyền lợi của nhân viên đều do cô một tay thiết kế. Ban đầu cô đã mất quá nhiều thời gian để cải tổ mô hình kinh doanh của công ty, không quen thuộc mới là lạ.
Hôm nay, nghe người khác bàn tán không ngớt về công ty tốt như thế nào, tâm trạng của Thời Ngọc Diệp rất vi diệu.
Vui vẻ không thể nói thành lời.
Nói sao cũng như là đang khen cô.
“Nói mới nhớ, thực ra tôi có chuyện muốn hỏi có.
Phó Uyển Hân đột nhiên đổi thành bộ dạng nghiêm túc.
Khiến Thời Ngọc Diệp hơi khẩn trương một chút.
€ó phải cô đã để lộ khuyết điểm gì không?
“Cô và quản lý Triệu là quan hệ gì vậy?”
“Hả?”
Thời Ngọc Diệp hoàn toàn bị câu hỏi làm cho bối rối.
“Sao đột nhiên hỏi cái này?”
“Này, đừng ngại, mạnh dạn nói cho chúng tôi biết, cô có phải là người thân của quản lý Triệu không?”
“Tôi không phải”
“Làm sao như thế được? Tính cách ông ấy nghiêm túc và thân phận như vậy, thường sẽ không tự mình dẫn người mới đến tận nơi báo.
cáo. Hôm nay khi giới thiệu cô với chúng tôi, ông ấy đã đặc biệt yêu cầu chúng tôi chăm sóc cô”
Thời Ngọc Diệp chớp mắt ngạc nhiên.
“Tôi không liên quan gì đến ông ấy cả.”
“Được rồi, được rồi, tôi biết cô ngại ngùng, sợ chúng tôi truyền ra. Cô đừng lo, chuyện này chúng tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật.”
Khi Thời Ngọc Diệp nghe thấy, cô chỉ cảm thấy bối rối.
Rõ ràng là không có quan hệ gì, sao cần phải giữ bí mật?
Biểu hiện của cô bị Phó Uyển Hân hiểu lầm là ngầm thừa nhận.
“Vì cô không phải là người thân của ông ấy, nên cô là… con dâu của ông ấy à?”
“Phụt”
Một đồng nghiệp bên cạnh đang uống nước, nghe được một câu phỏng đoán vô lý như vậy, không nhịn được mà phun ra một ngụm nước.
Thời Ngọc Diệp: “2”
Các đồng nghiệp muốn phàn nàn Phó Uyển Hân, nhưng họ không dám nói trước mặt Thời Ngọc Diệp.
Vừa rồi bọn họ bí mật dò xét chuyện riêng tư, Thời Ngọc Diệp là tình nhân của quản lý Triệu, nên họ cử người thẳng thăn là Phó Uyển Hân đi khách sáo với cô.
Cuối cùng không ngờ lời nói đến đầu môi, tình nhân lại trở thành con dâu.
“Sao mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái vậy? Nếu tôi nhớ không lầm, con trai cả của quản lý Triệu chắc cũng trạc tuổi Ngọc Diệp? Gần đây cô không nghe nói rằng ông ấy đang tìm đối tượng hẹn hò chỏ con trai mình sao? Nếu Ngọc Diệp không phải người ông ấy nhìn trúng, sao có thể dặn chúng ta chăm sóc đặc biệt cho cô ấy?”
Nó y như có đạo lý lắm vậy.
Người ở đây không ai cãi lại nổi.
Thời Ngọc Diệp muốn giải thích điều gì đó, nhưng Phó Uyển Hân không nói đến chết thì không nghỉ, bắt đầu kế sách đi hỏi đồng nghiệp khác.
“Ngọc Diệp trồng giống như người sẽ làm tình nhân của người khác sao?”
“Phụt”
Lúc nấy là phun nước, còn giờ là phun cơm.
Trên đầu Thời Ngọc Diệp đầy hắc tuyến.
“Tôi thực sự không có quan hệ gì quản lý Triệu, hơn nữa hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau:”
Càng giải thích, càng miêu tả, ngược lại càng đen tối.
Phó Uyển Hân cười híp mắt: “Tôi biết, tôi biết, đừng xấu hổ. Ở tuổi của chúng tôi, coi mắt giục cưới cũng là chuyện bình thường.”
Lúc này, trong lòng các đồng nghiệp bắt đầu ai oán.
Chị ơi, chuyện này cứ để trong lòng suy đoán là được rồi, nói rõ ràng như vậy thì ai cũng xấu hổ.
Tuy nhiên, cô gái thẳng thắn Phó Uyển Hân vẫn giữ vững niềm tin rằng “chỉ cần tôi không thấy xấu hổ, thì không phải tôi xấu hổ mà vui vẻ nói bô bô cái miệng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!