Chương 34: Điều tra
“Anh đang điều tra em sao?” Trong lòng tôi bắt đầu thấy phản cảm, lập tức chất vấn Giản Dương.
Nhưng vừa hỏi xong tôi mới để ý đến trọng điểm trong lời nói của Giản Dương, nhóm máu của tôi với ba mẹ thật sự khác nhau.
Trong trí nhớ của tôi từ trước đến nay, tôi lớn lên dưới sự che chở và bao bọc của ba mẹ, nhưng bây giờ lại nói cho tôi biết tôi không phải là con ruột của bọn họ.
Điều này sao có thể xảy ra?
Tôi không có cách nào tiếp nhận được sự thật này, đặc biệt là đối với một đứa trẻ được nuôi nấng trong một gia đình như bình thường, càng không thể chấp nhận điều đó.
Còn về phần nhóm máu có giống nhau hay không từ trước đến giờ tôi chưa từng có giấy xét nghiệm, hiến máu đại loại, thế nên cũng không biết được mình mang nhóm máu gì, ba mẹ mang nhóm máu gì. Cái này e rằng đều là do Giản Dương điều tra ra kết quả đúng không?
Tôi cảm thấy trong đầu mình bây giờ rất hỗn loạn, trong giây lát trí não hiện lên hai chữ, Khương Hải Dĩnh.
Tôi thật sự không phải là đứa con do mẹ tôi sinh ra sao?
Thân thế này của tôi có liên quan gì đến Khương Hải Dĩnh không?
Mấy vấn đề này, càng nghĩ càng làm cho con người ta thấy sợ hãi.
Tôi không dám suy nghĩ nhiều nhưng lại cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Giản Dương nhìn mình, nên chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng đáp lại: “Em thật sự không biết. Giản Dương, từ nhỏ em đã được ba mẹ yêu thương, em chưa từng nghĩ đến những việc như thế này. Chắc hẳn là anh phải biết chứ, vì anh lớn lên cùng em mà.”
“Lớn lên cùng nhau? Này, Tô Mộng, đôi khi anh thật sự không thể nhìn thấu được em đang suy nghĩ cái gì, em cũng rất có khả năng giả vờ đó. Bảy năm kia em biến mất, rốt cuộc là ai.” Giản Dương mờ ám quậy phá mái tóc của tôi, trong mắt toàn bộ đều là sự lạnh lẽo như băng.
Tôi không trả lời anh ấy, vì tôi biết dù cho tôi có nói cái gì đi nữa Giản Dương cũng sẽ không tin.
Ngay cả chính tôi cũng không biết bảy năm mình biến mất kia có cái gì không ổn, thậm chí tôi còn không biết nó có ảnh hưởng đến cuộc sống của chính mình không. Nhưng sự thật đã chứng minh, trong đoạn ký ức bị mất đi của tôi có lẽ che giấu rất nhiều bí mật.
Mà những bí mật này giống như quả bom hẹn giờ, đợi cho đến lúc quá khứ từng chút từng chút bị thời gian vùi lấy, chúng sẽ nổ tung từng cái một.
Anh ấy hung hăng rút ra một điếu thuốc, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tống Tâm ngồi vững vàng như núi Thái Sơn ở phía sau, bỗng nhiên anh ấy bắt lấy cổ tay tôi, hung dữ tra hỏi tôi: “Như thế nào? Không có gì để nói sao?”
“Giản Dương, bảy năm kia em cũng không nhớ rõ, lúc gặp mặt nhau em đã nói với anh rồi mà. Những chuyện diễn ra trước năm bảy tuổi em không nhớ rõ bất cứ điều gì hết, tại sao bây giờ anh lại nghi ngờ em?” Tay tôi bị đối phương nắm đến nhói đau, chỉ có thể làm ra vẻ vô tội cầu xin anh ấy buông tôi ra.
Giản Dương vốn dĩ là không tin, ngược lại còn cười lạnh, bàn tay cũng dùng thêm lực siết chặt hơn: “Anh hẳn nên tin em phải không? Tô Mộng, em đã mang thai đứa con của người khác, em không còn là Tô Mộng của anh nữa rồi.”
Tuy sức mạnh của Giản Dương không có gì đặc biệt, nhưng dù sao anh ấy cũng là đàn ông, sức lực so với tôi là kẻ tám lạng người nửa cân. Cổ tay bị anh ấy siết đến đau đớn, chỉ có liều mạng giãy dụa, mà mỗi lần cố gắng giãy dụa đều bị anh ấy hung hăng dùng sức siết mạnh hơn.
Lúc này Tống Tâm đột nhiên mở cửa xuống xe, đồng thời kéo Giản Dương ở phía trước lôi kéo xuống theo: “Anh bị điên sao? Giản Dương, anh thích nghi ngờ người khác lắm đúng không? Chẳng lẽ còn muốn trách cứ Tô Mộng gì nữa sao?”
Cuối cùng cũng có cơ hội gỡ cổ tay mình ra khỏi tay người kia, tôi nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Cả một đoạn đường này có rất nhiều đèn đường, ban đêm người đi đường không còn lại bao nhiêu, nhưng lại rất gần trường học của chúng tôi.
Hiện tại tôi cảm thấy có chút sợ Giản Dương, lập tức nói với Tống Tâm: “Tống Tâm, chúng ta đi thôi, chúng ta trở về ký túc xá. Không cần ngồi xe của anh ta nữa. Giản Dương đã không còn là Giản Dương của năm đó.”
Trước đây, Tống Tâm cũng giống như tôi, là bạn học cùng lớp tiểu học của Giản Dương.
Sau khi từ trong xe của Giản Dương ra ngoài, tuy sức lực đôi chân và cánh tay của Tống Tâm không nhỏ nhưng vẫn thở hổn hển rất mệt. Hai tay cô ấy chống nạnh, chắn ở trước mặt tôi, bộ dạng vô cùng mạnh mẽ: “Đúng vậy, cái người năm đó chơi guitar cho chúng ta, một thiếu niên vui vẻ hài hước không phải đã chết rồi sao? Giản Dương, trước kia anh chính là nam sinh đẹp trai nhất trong trường, tất cả nữ sinh trong trường đều rất ghen tỵ với Tô Mộng. Nhưng hiện tại lòng dạ của anh đã xấu xí như vậy. Tô Mộng mang thai cũng không phải là do cô ấy mong muốn, anh… anh không thể bao dung một chút sao? Cô ấy đã thật sự thê thảm lắm rồi.”
“Anh có biết không, nếu Tô Mộng không cùng anh ta minh hôn, dựa theo quy tắc thì thứ đó không thể chạm vào cô ấy. Mà theo quy định của âm phủ thì chỉ khi người của cõi dương đồng ý minh hôn, ma quỷ mới có thể kết hôn với người sống.”
Đôi mắt Giản Dương đảo quanh phiếm hồng, đột nhiên anh ấy quỳ trên mặt đất, nước mắt từ trong hốc mắt theo bờ mi tràn ra: “Tô Mộng, tại sao em lại đối xử với anh như vậy? Anh muốn kết hôn với em, nhưng em không chịu nói ngày sinh tháng đẻ cho anh biết, còn muốn giữ lại thứ nghiệt chủng kia. Em vì cái gì mà phải làm như vậy?”
Anh ấy khóc rất thê thảm, bộ dạng vừa than thở vừa khóc dọa Tống Tâm sợ đến ngây người.
Đàn ông không bao giờ quỳ xuống, đàn ông đổ máu không đổ lệ.
Tôi chưa từng nhìn thấy Giản Dương khóc, càng không có chuyện thấy một người kiêu ngạo như anh ấy lại có thể quỳ gối dưới đất giữa đêm tối lạnh lẽo giá băng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!