Chương 38: Rắn nước sợ lửa
Đứa bé có chút tức giận, đôi mắt nhỏ trừng đến đỏ hoe, năm móng tay dài ra chuẩn bị đối phó với con rắn đen kia.
Chỉ cảm thấy ở bụng có sự tồn tại của như gì đó lạnh ngắt, đột nhiên di chuyển đến tim. Dường như cậu bé muốn giơ tay ra bắt lấy con rắn đen, con rắn đen cũng không hề sợ hãi, mở hàm răng đáng sợ cắn về phía đứa bé.
Quá trình này khiến tôi đặc biệt căng thẳng.
Khi mới bắt đầu tôi vì muốn sống sót, cố gắng vắt óc nghĩ cách cứu mình. Bây giờ tôi đã cắt đứt bùa chú với cái thai trong bụng, tôi ngược lại lại lo lắng cho sự an toàn của đứa bé.
Chắc là đứa bé chỉ vừa mới đến thế giới này chưa được bao lâu, cho nên vốn từ biểu đạt rất ít, giống như những đứa trẻ học mẫu giáo vậy: “Con rắn thối này, mau cút ra ngoài, nếu không tao đánh mày đấy.
Tôi không phải thật sự có thể nhìn thấy hoặc là nghe thấy, hoàn toàn chỉ là một loại cảm giác kỳ lạ, giống như những tín hiệu liên quan đến đứa trẻ trong bụng này đều thông qua mạch máu truyền vào trong thần kinh não vậy.
Sau đó với sự giúp đỡ của đứa trẻ trong bụng, tôi có thể từ từ di chuyển.
“Hừ.”
Tôi không thấy bóng dáng con rắn đó, nhưng lại nghe được giọng hừ khinh thường của một người phụ nữ, dường như cô ta đang không hề quan tâm đến đòn công kích của đứa bé với cô ta: “Cô gái ngốc, lúc trước nó vì bảo vệ cô mà nhận một đạo của loài người, bị thương nặng, cô cho rằng bây giờ nó còn có thể bảo vệ cô được sao?”
Trái tim tôi lạnh lẽo, tôi nghe nói ma quỷ bình thường thật sự không hung dữ lắm. Chỉ khi biến thành lệ quỷ, mới trở lên vô cùng hung dữ.
Con người vốn dĩ sợ chết, ma quỷ càng sợ chết hơn con người, một khi xảy ra gì đó ngoài ý muốn sẽ vĩnh viễn tiêu tan. Cho nên bọn họ có một loại sợ hãi đối với đạo và ánh nắng mặt trời, nỗi sợ hãi đó không phải là họ có thể bị tổn thương bao nhiêu khi tiếp xúc với đạo, mà là bản năng sợ hãi thứ đó.
Đứa bé có thể đẩy lùi những thứ ma quỷ đáng sợ, nhưng bởi vì trời sinh đã bị lưỡi dao không chế trong tay, cho nên mới bị Âu Vỹ làm cho bị thương.
Trong ký túc xá tràn đầy bóng tối và hoang vắng, sau khi tắt đèn, mọi người đều ngủ say. Thỉnh thoảng có thể truyền đến vài tiếng thở nặng nhọc, còn có tiếng trở mình, nói mớ trong mơ.
Lúc này, trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi gặp phải con rắn đen này thì chỉ có thể tự mình giải quyết. Nếu như đứa trẻ trong bụng tôi thua, tôi sẽ giống như Dương Nguyệt Nga, chảy máu hai mắt, hai lỗ mũi mà chết.
Cho dù bọn họ có tỉnh lại cũng chỉ có thể tận mắt nhìn thấy quá trình đáng sợ này, mà không có cách nào để cứu tôi cả.
Nếu đã như thế, tôi không yên lặng chờ đợi đứa bé và con rắn đen chiến đấu nữa, nếu như đứa bé thua, tôi chỉ có thể nhận mệnh. Cũng không biết sau khi cơ thể mẹ của thai âm chết đi, liệu nó còn có thể tiếp tục sống được nữa không.
Trong đầu tôi nghĩ đến tin tức báo chí về trận động đất ở Thanh Khuê.
Trước khi người mẹ chết, vẫn ôm chặt đứa bé trong lòng, dùng thân thể của mình để bảo vệ cho đứa bé. Trước kia tôi không hề hiểu nhưng hành động và tâm lý như vậy, nhưng vào lúc này, tôi đột nhiên hiểu ra.
Thân là một người mẹ, vậy thì sẽ có thiên chức của một người mẹ,
Nếu như cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ lựa chọn không màng đến mọi chuyện mà cứu đứa bé của tôi.
Tôi sờ bụng, muốn thay nó giảm bớt một phần áp lực: “Bé cưng, con muốn mẹ làm cái gì?”
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng thừa nhận con rồi.” Đứa bé đang công kích với con rắn đen kia thì động tác đột nhiên dừng lại, nước mắt đứa bé ứa ra như lũ mở cổng thành vậy.
Nước mắt rơi ra không ngừng trong thế giới mà tôi có thể nhận thức được, tôi cũng đơ mắt, mũi chua chua. Rất muốn ôm lấy thứ đồ nào đó, cũng hu hu khóc to, trút hết áy náy trong lòng mình.
Tôi yêu đứa bé đó, chỉ là khi mới bắt đầu tôi không thể tiếp nhận được, mang đến tổn thương cho đứa bé.
Tôi muốn ôm lấy nó, cuối cùng chỉ còn có thể xoa bụng.
Ánh mắt lạnh lẽo từ bên ngoài lọt vào, đặc biệt giống cảnh tượng Lăng Vũ Dương muốn phẫu thuật ngày hôm đó.
Bây giờ anh đang ở đâu, thật sự không quan tâm đến chúng tôi nữa sao?
Mặc dù tôi có chút hối hận, nhưng khi nói ra lời thì nước mắt cũng chảy ra. Tôi không cầu mong điều gì xa xỉ, chỉ mong hôm nay Lăng Vũ Dương có thể đến cứu chúng tôi.
Tôi thấp giọng an ủi cục cưng trong bụng: “Bé cưng, mẹ luôn ở đây, mẹ yêu con. Con mau nói cho mẹ biết, phải đối phó với con rắn này thế nào đi.”
“Mẹ ơi, nó là rắn nước, nó sợ lửa, sợ nóng.”
Cục cưng nói: Sợ lửa? Sợ nóng?
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!